“Ừ.” Người đàn ông đáp nhẹ, cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt, đặt tờ tạp chí trong tay xuống bàn.
Đứng ở bên cạnh, Lida rất phấn khích nói, “Chỉ đẹp thôi sao, hoàn toàn chính là cực kỳ xinh đẹp. Tôi có thể đảm bảo rằng không ai phù hợp với bộ lễ phục này hơn An An.”
Hứa Niệm An được khen ngợi hơi đỏ mặt, mỉm cười, “Cảm ơn chị Lida.”
Kỳ thật chính cô cũng biết bởi vì vết thương trên vai, không có mấy bộ lễ phục vừa vặn, còn có thể tạo hiệu quả cho bộ lễ phục cũng không nhiều.
Mục Duyên Đình từ trên ghế sô pha chậm rãi đứng dậy, mái tóc lòa xòa trên trán rơi xuống che mất nửa con mắt, anh đưa tay về phía cô, “Đi thôi.”
Hứa Niệm An đặt tay lên lòng bàn tay rộng của anh, nháy mắt có thể cảm nhận được ngay lập tức lòng bàn tay ấm áp của anh ôm trọn bàn tay nhỏ bé của cô.
Hai người nắm tay nhau ra khỏi studio của Lida.
Lida nhìn hai người rời đi từ phía sau, ôm ngực nói, “Bây giờ làm sao kiếm được hai người đẹp đôi như vậy đúng không?”
Nhân viên bên cạnh hỏi, “Chị Lida, cô gái này đúng là bạn gái của Mục tứ gia có phải không?”
Lida trừng mắt nhìn cô, “Cô nghĩ Mục tứ gia nhàn rỗi lại đi cùng những người phụ nữ không quan trọng với mình chọn lễ phục sao?”
Một nhân viên khác cũng đi tới ngay lập tức hỏi, “Cô ấy là tiểu thư của nhà nào ở đế đô vậy?”
"Cái này." Lida ngập ngừng.
Dù biết lai lịch của Hứa Niệm An nhưng cuối cùng cô ấy không nói ra.
“Tôi không phải là người điều tra hộ khẩu. Làm sao tôi biết được những điều này? Một đám các người, mấy ngôi sao minh tinh còn không đủ cho các người bát quái sao? Bây giờ chuyện bát quái của Mục gia các người cũng muốn sao?"
Hai cô gái nhỏ cười, "Đó là sự tò mò, tò mò thuần túy."
Lida, "Mấy người có nghe nói rằng sự tò mò giết chết một con mèo chưa? Mau đi làm việc."
“Ô!”
“Ô!”
Sau khi lên xe, Mục Duyên Đình từ trong túi xách lấy ra một cái hộp, đưa cho Hứa Niệm An, âm thanh thanh lãnh, “Mở ra đi.”
Hứa Niệm An sửng sốt một chút, không ngờ anh cũng đã chuẩn bị trang sức.
Cô cầm lấy chiếc hộp, "bốc" một cái, chiếc vòng cổ kim cương bên trong hiện ra trước mặt.
Hứa Niệm An lại sửng sốt, nếu cô nhớ không lầm thì sợi dây chuyền này là lần trước cô đi dự tiệc tối của Mục Lan.
Lúc đó cô nghĩ đắt quá nên sau khi ra khỏi nhà họ Mục đã trả lại.
Chỉ là không nghĩ tới, Mục Duyên Đình cư nhiên lại đem nó cầm lại đây.
Trong khi Hứa Niệm An đang nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền, Mục Duyên Đình đưa tay ra nhặt nó lên, cúi người về phía trước, và đeo nó vào cho Hứa Niệm An.
Ngay khi sức nặng giữa cổ cô trầm xuống, Hứa Niệm An vừa muốn từ chối, thì bên tai nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mục Duyên Đình, “Không được lấy xuống nữa.”
Bàn tay đang muốn cởi sợi dây chuyền của Hứa Niệm An đột nhiên dừng lại.
“Sợi dây chuyền này đắt quá, em sợ ...”
Mục Duyên Đình vươn tay nhéo chiếc cằm nhọn của cô, khuôn mặt tuấn tú hướng lên, chóp mũi hai người chạm nhẹ.
Hứa Niệm An có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng mà anh thở ra.
Trái tim cô không khỏi rối loạn nhịp đập.
Rõ ràng là cả hai đã có quan hệ da thịt vài lần, nhưng không hiểu sao mỗi lần đối mặt với sự trêu chọc của Mục Duyên Đình, cô luôn đỏ mặt và bất giác tim đập mạnh.
Giọng nói của Mục Duyên Đình trầm thấp mà ám ách, “Em sợ gì?”
Hứa Niệm An nuốt nước bọt, “Em sợ rằng sẽ đánh mất nó, hoặc là nó có giá trị như vậy, nếu em bị cướp thì sao?”
“Haha.” Mục Duyên Đình cười, đem cô ấn vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, "Không ai dám đoạt."
Hứa Niệm An vẫn cảm thấy mình quá rêu rao với thứ đang đeo trên cổ, cô dựa vào lồng ngực của Mục Duyên Đình và tiếp tục nói với giọng thương lượng, "Nhưng, nó quá đắt. Lát nữa trong bữa tiệc bị người khác nhìn thấy. Mọi người sẽ nghĩ em quá mức khoe khoang."
Tay Mục Duyên Đình chạm vào bụng dưới của Hứa Niệm An, nơi anh từng xăm cho cô chữ "Duyên".
Anh xác định chính xác vị trí của hình xăm, nhẹ nhàng xoa vị trí đó qua lớp vải cao cấp, đôi môi gợi cảm của anh áp lên vành tai cô, thanh âm ám ách, có chút dụ dỗ, anh hỏi cô, “Bảo bối, nói cho anh biết, em là của ai?”
Hứa Niệm An trốn trong vòng tay anh và từ chối trả lời câu hỏi.
Mục Duyên Đình nói, “Nói cho anh biết.”
Hứa Niệm An, “…”
Người đàn ông cười một cách trầm thấp, tiếng cười từ vành tai chạm vào tim cô.
Âm thanh nguy hiểm nhưng quyến rũ.
Trái tim cô nhảy lên không rõ lý do.
"Bình giấm chua nhỏ không nghe lời chút nào."
Hứa Niệm An, “……….”
Bàn tay lớn của Mục Duyên Đình nhẹ nhàng nhéo vùng bụng nhỏ của cô, sau đó di chuyển xuống vùng bụng dưới.
Hứa Niệm An đột nhiên nắm tay anh, từ lồng ngực của anh chui ra, “Chúng ta không phải đi dự tiệc sao?”
Đại lão ngài như vậy đi xuống sẽ không sợ lau súng cướp cò sao?
“Đúng vậy.” Mục Duyên Đình nhướng mày, “Nhưng nếu bình giấm chua nhỏ không nghe lời, bất cứ lúc nào anh cũng có thể về nhà giáo dục một phen. Kỳ thực, bữa tiệc tối nay có đi hay không cũng không quan trọng.”
Hứa Niệm An: Không phai a đại lão. Em không muốn bị anh đem về nhà giáo dục đâu.
Hứa Niệm An vẻ mặt chua xót nói, "Anh có thể hỏi lại câu hỏi đó không? Lần này em sẽ trả lời."
Cabin của chiếc Maybach khá rộng rãi, phía trước có vách ngăn nên Hứa Niệm An phải hạ giọng hết mức để chỉ hai người họ có thể nghe thấy.
Mục Duyên Đình bị cô làm cho thích thú, nhướng mày hỏi cô, “Ồ, vừa rồi anh hỏi cái gì, em không nghe thấy sao?”
Hứa Niệm An nhanh chóng lắc đầu nói, “Không, không, em nghe thấy. Hỏi em có phải là của anh không, em chính là của anh.”
Mục Duyên Đình cảm thấy tiểu bảo bối của anh sao lại đáng yêu như vậy, Quý Thừa Ngọc mù hai mắt hay hai mắt đều có hạt, dám mặc kệ tiểu bảo bối của anh trong mười năm.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh cảm thấy rằng Quý Thừa Ngọc bị mù thật tốt.
Mục Duyên Đình nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của Hứa Niệm An, cố ý thu hồi nụ cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc, "Chà, thật là