Khi Mục Duyên Đình nghe thấy lời của người quản gia, mặt anh bất giác trầm xuống.
Anh luôn biết rằng Hứa Niệm An có vẻ ngoài lạnh lùng và mềm yếu, nhưng thực chất lại có tính khí bướng bỉnh hơn bất kỳ người phụ nữ nào.
Chính vì lý do này mà anh đã không làm theo gợi ý của Cao Dương mà đưa Cố Giao Giao đến khách sạn hoặc những nơi khác mà đưa cô ta trở lại Cẩm Viên.
Anh nghĩ, đặt Cố Giao Giao dưới mí mắt của Hứa Niệm An, cô sẽ cảm thấy yên tâm.
Không ngờ, cô ấy vẫn âm thầm bỏ đi.
Cao Dương từ bên cạnh thì thầm, “Thưa tiên sinh, ngài có muốn tôi đuổi theo đem Hứa tiểu thư về không?”
Giọng nói của Mục Duyên Đình nhàn nhạt lạnh lùng, “Không cần!"
Cao Dương sợ hãi co người lại, thầm nghĩ, Hứa tiểu thư này vị dấm cũng quá lớn đi, ông chủ vì cô đã có thể làm loại chuyện này, cô như vậy lại vô cớ gây rối, đây là chọc cho ông chủ sinh khí không phải sao?
Đang suy nghĩ thì Mục Duyên Đình đã nhanh chóng bước xuống lầu, lạnh lùng buông một câu, "Tôi tự mình đuổi theo!”
Cao Dương và quản gia chưa kịp phản ứng thì một tiếng động cơ xe thô bạo đã từ bên ngoài biệt thự phát động âm thanh.
Cao Dương: …………….
Nguyên lai ngài nói không cần là tự mình đuổi theo.
Quản gia nhìn lên lầu, sau đó nhìn ra ngoài, mỉm cười nói với Cao Dương, "Tương lai tiên sinh là một người đàn ông tốt, rất yêu vợ."
Cao Dương: Không, không, không chỉ là yêu vợ mà anh còn phải là một người quản vợ nghiêm khắc trong tương lai.
Chiếc Maybach màu đen đang phóng nhanh trên đường, Mục Duyên Đình một tay cầm vô lăng, tay kia bấm số gọi Hứa Niệm An.
Không được kết nối.
Mục Duyên Đình liếc nhìn màn hình điện thoại đang dần mờ đi, sắc mặt u ám tối sầm lại.
Một chân ga nhấn xuống, thân xe đen kịt giống như yêu tinh dưới bức màn đêm, trong bóng tối lướt qua nhanh chóng, đi thẳng đến căn hộ của Khương Sơ Tình ở trung tâm thành phố nơi Hứa Niệm An ở.
Mà Hứa Niệm An lúc này đang ở trong xe taxi, đột nhiên nói với tài xế phía trước, “Chú tài xế, phiền chú ghé vào một quán bar gần đây."
Người tài xế có chút bối rối, "A, không về nhà sao? Sao lại đi quán bar? Tôi nói này cô gái nhỏ, dù có cãi nhau với bạn trai, cô cũng không thể mượn rượu để giải sầu. Hơn nữa, nơi như quán bar lại là chốn hỗn mang, thật sự không thích hợp với một cô gái như cô."
Hứa Niệm An thực sự chỉ muốn ra ngoài yên lặng một chút, nhưng cô không ngờ, chú tài xế taxi quá cằn nhằn.
Cô xoa xoa cái đầu đang phát đau của mình rồi hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh thổi qua.
Chiếc taxi nhanh chóng dừng lại trước một quán bar.
Sau khi thanh toán, Hứa Niệm An đi vào quán bar, tìm một một góc vắng vẻ và ngồi xuống.
Không biết có phải chú tài xế cố ý hay không, quán bar đưa cô đến là một quán bar sạch sẽ, tuy cũng là một loại quán bar nhưng không có hỗn loạn như quán bar bình thường.
Trong quán bar cũng có rất nhiều cô gái, nhiều cô còn là sinh viên, ăn mặc bình thường, hầu như không thấy phụ nữ trang điểm đậm.
Trên sân khấu phía trước, có một cô gái trẻ đang ôm cây đàn và cúi đầu hát một bài hát tiếng Anh không rõ.
Giai điệu rất buồn và sâu lắng.
Nó vừa vặn hợp cho tâm trạng hiện tại của Hứa Niệm An.
Cô nhìn xuống menu rượu trên bàn, chọn một ly cocktail rất nữ tính trong đó.
Cô không phải loại phụ nữ quậy phá bên ngoài, trước khi uống còn liếc nhìn nồng độ cồn trên chai.
Đèn trong quán hơi mờ, tuy hơi cận nhưng khi vẽ tranh cô ấy hầu như không đeo kính.
Cô cầm chai rượu nhẹ nhàng nói, "380… 3,8 độ?"
Nhiều loại cocktail bán trong siêu thị đều đạt mức độ này, Hứa Niệm An không nghĩ nhiều về nó, vì vậy cô mở một chai và cầm chai rượu uống.
Một nam nhân viên đi ngang qua nhìn thấy trước mắt cảnh tượng này, nội tâm: ………
Cô gái rất hào sảng, rượu 38 độ mà cầm chai uống.
Hứa Niệm An uống một ngụm lớn, mùi vị không hề khó chịu, giống với rượu hoa quả cô uống ngày thường.
Chỉ là vị ngọt hơi yếu.
Hứa Niệm An ngẩng đầu lên và ngậm một ngụm lớn.
Sau khi đặt chai rượu xuống, cô nhận ra rằng mình đã uống hết một nửa chai đầy.
Đầu bắt đầu phát trướng.
Cô nheo mắt và nhìn lên ánh sáng trên đầu.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Kể từ khi nào, mối quan hệ của cô và Mục Duyên Đình dần thay đổi.
Rõ ràng lúc đầu, cô cũng giống như Cố Giao Giao, đều trúng mị dược và được Mục Duyên Đình cứu.
Phần mở đầu giống nhau, ngoại trừ việc cô bị Mục Duyên Đình ném vào thùng xe như một con búp bê rách nát, nhưng Cố Giao Giao đã được chính anh đưa về Cẩm Viên.
Khi nghĩ đến đây, Hứa Niệm An chỉ cảm thấy tức ngực muốn chết, cô ngẩng đầu lên và cầm chai rượu uống tiếp, nhưng chưa uống đã thì chai rượu đã cạn sạch.
Cô đưa tay ra và chạm vào một chai khác.
Lưu loát mở nắp chai, ngẩng đầu lên và uống một ngụm lớn.
Nhưng trong lòng buồn phiền cũng không vì uống rượu mà giảm bớt.
Tất cả quá khứ cô cùng với Mục Duyên Đình được tái hiện lại rất rõ ràng trong tâm trí.
Rõ ràng ban đầu cũng chỉ là thỏa thuận, muốn bỏ ra 100 triệu mua thân thể của cô, cô đối với anh cũng muốn tránh liền không kịp, nhưng tại sao bây giờ lại quan tâm đến anh như vậy?
Nếu đổi lại là nửa năm trước, cô tình nguyện bên cạnh Mục Duyên Đình xuất hiện một người phụ nữ khác, để lấy đi sự chú ý của anh và để anh không quấy rầy mình.
Nhưng bây giờ, cô biết rằng Mục Duyên Đình không liên quan gì đến Cố Giao Giao, mà chỉ đơn giản là đáp lại lòng tốt của cô ta, nhưng cô vẫn không thể không nghĩ về nó, để ý nó, ghen tị và thậm chí tức giận không thể giải thích được.
Ngay cả bản thân cô cũng biết rằng việc sinh khí này là không thể giải thích được, nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân.
Càng nghĩ về điều đó, càng giận Mục Duyên Đình, càng giận bản thân.
Trên một chiếc bàn cách đó không xa, ba người trẻ tuổi ăn mặc như học sinh đang ngồi, sớm không biết đã nhìn Hứa Niệm An bao nhiêu lần rồi.
Một người trẻ tuổi mặc áo len xanh đậm nói với hai người ngồi cùng bàn, “Này, nhìn cô gái phía sau, có đẹp không?"
Hai người cùng bàn quay đầu nhìn về phía sau, với ánh mắt kinh ngạc, đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý, “Oa, tiểu tiên nữ."
Người trẻ tuổi áo len xanh sẫm cười thấp giọng hỏi, "Chẳng lẽ là người của trường chúng ta?”
“Làm sao có khả năng, nếu trong trường chúng ta có một tiểu tiên tử xinh đẹp như vậy, sớm đã trở thành hoa hậu giảng đường rồi."
“Dù là trường nào đi chăng nữa, các cậu không nghĩ rằng cô ấy chỉ có một mình sao? Chúng ta muốn hay không đi chào hỏi một cái."
"Ừ, tại sao không."
Ba người trẻ tuổi nói xong, mỗi người cầm một chai bia trên tay, bước đến bàn của Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An đã say khướt, nhìn thấy ba chàng trai to lớn đi về phía cô.
Cô một tay chống má, liếc mắt nhìn bọn họ, mơ hồ nói, “Tiểu ca ca?”
Ba thanh niên liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc: cư nhiên là một bộ mặt mộc.
Tiểu tiên nữ không trang điểm, thật sự rất hiếm.
Sau khi yên vị, người trẻ tuổi mặc áo len xanh sẫm hỏi, "Tiểu tiên nữ, cô đến từ trường nào vậy?"
“Trường học?" Hứa Niệm An híp mắt lặp lại, lắc đầu, “Tôi không đến trường đã lâu rồi. Đã lâu rồi, đã lâu..." cô giơ chai rượu trong tay, “Nào, uống thôi!"
………
Mục Duyên Đình lái xe tới căn