Ngay thời điểm Hứa Niệm An muốn đi theo Quý Thừa Ngọc.
Quý Thừa Ngọc đã nắm lấy cổ tay cô làm cho cơ thể cô lảo đảo.
Quý Thừa Ngọc nhìn xuống cô, chậm rãi hững hờ thốt ra bốn chữ, “Miệng lưỡi sắc bén.”
Hứa Niệm An cười với anh ta, “Cảm ơn anh đã khen.” Vừa nói, cô vừa rút cổ tay ra.
Hay tay trống rỗng, Quý Thừa Ngọc vô thức sờ mũi mình, rồi nói, “Tôi đang nhờ luật sư xử lý thỏa thuận ly hôn. Hiện tại tâm trạng tôi đang rất tốt, cô có thể hỏi những gì mình muốn.”
Hứa Niệm An bình tĩnh nói, “Tôi không cần gì cả, chỉ cần tôi có thể thoát khỏi anh là được.”
Sắc mặt của Quý Thừa Ngọc đột nhiên trở nên ảm đạm, “Hứa Niệm An, cô nóng lòng muốn ly hôn với tôi như vậy, cô có người đàn ông khác bên ngoài sao?”
Hứa Niệm An sửng sốt, không biết vì sao hình ảnh Mục Diên Thất lại vô thức xuất hiện trong đầu.
Thấy cô do dự, Quý Thừa Ngọc đột nhiên cảm thấy mình đoán được bảy tám phần, hai tay ôm lấy vai cô, lập tức đe dọa, “Hứa Niệm An, nếu cô dám tìm người sau lưng tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”
“Ha ha.” Hứa Niệm An bật cười.
Người đàn ông này thật là nực cười, mỗi ngày đều bên ngoài phong lưu, cư nhiên lại không cho cô làm như vậy.
Hứa Niệm An ngước mắt lên nhìn anh ta, nụ cười không chạm đáy mắt, cong môi đỏ mọng, “Quý Thừa Ngọc, anh đang có cảm giác khẩn trương đối với tôi, sẽ không phải anh thích tôi chứ?”
Quý Thừa Ngọc đột nhiên cảm thấy không đúng, vội vàng đẩy Hứa Niệm An ra, cũng lùi lại sau mấy bước, chính mình biện giải, “Tôi thích cô? Kiếp sau đi, không, kiếp sau cũng không thể.”
Hứa Niệm An vẫn cảm thấy trong lòng đau nhói.
Suy cho cùng, đó là tình yêu bắt đầu từ khi còn trẻ.
Cho dù chưa bắt đầu là đã kết thúc, không có nghĩa là những tình cảm đẹp đẽ chưa từng tồn tại qua.
Hứa Niệm An gật đầu nói, “Tốt lắm, Quý Thừa Ngọc, hãy nhớ lời anh nói hôm nay, đừng bao giờ yêu tôi, chuẩn bị xong thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ ký ngay.”
Mặc dù Thẩm Bạch Vi đã hứa với Hứa Niệm An quay đúng giờ nhưng quá trình quay lại không được suôn sẻ.
Khi buổi quay kết thúc, đã tám giờ tối.
Hứa Niệm An xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, trước tiên cùng Trương Hiểu Vân đem đồ về công ty, sau đó bắt taxi trở về Quý gia.
Vừa bước vào biệt thự, cô liền nhận thấy bầu không khí không ổn.
Ba chồng Quý Khánh Sơn từ phía nam đã trở về, sắc mặt vô cùng tồi tệ.
Quý Thừa Ngọc ngồi sang một bên, nhìn thấy Hứa Niệm An bước vào, nhướng mày nhìn cô, ánh mắt đầy khinh thường.
Hứa Niệm An đi tới, tươi cười chào hỏi, “Ba, ba về rồi à?”.
Trước khi Quý Khánh Sơn kịp nói, Quý Thừa Ngọc đã khịt mũi, “Cô thật biết giả vờ, Hứa Niệm An, thủ đoạn hay thật.”
Một lần nữa bị Quý Thừa Ngọc oan uổng, Hứa Niệm An thật không biết lại phát sinh chuyện gì, nhiều lần hơn, cô chết lặng. Dù sao thì trong mắt Quý Thừa Ngọc, những lỗi lầm của cô đã viết thành một sớ dài rồi.
Cô không bao giờ mong đợi được nghe những điều tốt đẹp từ anh ta.
Ngược lại, Quý Khánh Sơn ở một bên tức giận mười phần chặn Quý Thừa Ngọc, “Đồ khốn kiếp, Niệm An là vợ của mày, mày lại đối xử với vợ mày như vậy sao? Nếu tao không trở về?” Quý Khánh Sơn chụp vài tấm ảnh vỗ trước mặt anh ta, “Mày liền đem chuyện ly hôn tự mình ra quyết định như thế này?”
Hứa Niệm An có chút cảm động, trong Quý gia chỉ có Quý Khánh Sơn đối xử chân thành với cô, nhưng cô không thể thực hiện lời hứa của mình. Cô bước đến gần Quý Khánh Sơn, đứng im cúi đầu, “Ba, con xin lỗi.”
Quý Khánh Sơn vội vàng đứng dậy và nói, “Niệm An, con đang làm gì vậy? Đáng lẽ tên khốn này phải nói xin lỗi con mới đúng.”
Quý Thừa Ngọc lạnh lùng, cũng không thèm ngắt lời.
Hứa Niệm An nói tiếp, “Ba, vì người mà A Ngọc thích đã trở lại, vậy thì con không có lý do gì để tiếp tục vướng vào nữa. Thay vì ba người đau khổ, tốt hơn hết là con nên buông tay thành toàn cho hai người.”
Quý Thừa Ngọc ở một bên chế nhạo, “Hứa Niệm An, cô như vậy có thấy giả