Đây không phải là vấn đề, vấn đề là, làm sao Mục Duyên Đình biết Viên Thi Nhu đang mang thai?
Nếu Hứa Niệm An đoán đúng, chỉ sợ ngay cả Viên Thi Nhu cũng không biết chính mình mang thai, nếu cô ta biết chính mình mang thai, vừa rồi cô ta không thể mạo hiểm cùng mình diễn những hành động như vậy.
Nhưng Hứa Niệm An biết rằng người đàn ông này sẽ không nói dối, anh ta nói Viên Thi Nhu đã có thai thì chắc cô ta chắc chắn đã mang thai.
Hứa Niệm An kinh hãi nhìn anh.
“Làm sao anh biết Viên Thi Nhu mang thai?
Giọng nói của Mục Duyên Đình luôn lạnh lùng nhưng lại có sức thuyết phục, “Tôi muốn biết, tự nhiên tôi sẽ biết, em chỉ cần nhớ một chút, em là của tôi, bất luận người đàn ông nào cũng không được chạm vào."
Hứa Niệm An nhướng mày, “Mục tiên sinh thực là đang châm biếm sao, tôi chính là người đã có chồng.”
Mục Duyên Đình cúi đầu, cắn vào môi cô, nói với giọng đe dọa, “Vậy thì em cũng có thể thử xem.”
Hứa Niệm An không khỏi rùng mình.
Người đàn ông này không chỉ bất thường mà còn là một diêm vương sống.
Mục Duyên Đình rất hài lòng với phản ứng của Hứa Niệm An, anh vỗ nhẹ vào mông Hứa Niệm An và đặt cô xuống đất, anh cũng đứng lên và nói, “Được rồi, buổi đấu giá sắp bắt đầu. Hãy xuống hội trường và cùng xem trò hay.”
Hứa Niệm An hỏi, “Trò hay gì?”
Mục Duyên Đình cười nhẹ, “Thời điểm đến sẽ biết.”
Nhìn thấy anh ta cười, không biết tại sao, Hứa Niệm An luôn cảm thấy có người sắp gặp xui xẻo.
Khi Hứa Niệm An bước vào phòng đấu giá, vật phẩm đấu giá đầu tiên tối nay đã được trưng bày trên sân khấu.
Đó là một bộ trang sức bằng ngọc bích do Viên gia cung cấp.
Cái gọi là giá vàng, giá ngọc.
Tiền thân của gia tộc họ Viên là họ Hứa, và họ Hứa nổi tiếng với việc quản lý ngọc bích.
Vì vậy, bộ trang sức bằng ngọc này nghiễm nhiên là bảo vật trong số các bảo vật.
Hứa Niệm An thận trọng đi tới chỗ ngồi của mình ngồi xuống, Triệu Dung trừng mắt nhìn cô, nói nhỏ, “Đi đâu nãy giờ? Sao giờ mới tới đây?”
Quý Thiến Thiến nhìn cô với vẻ mặt đang xem kịch hay.
Không biết vì lý do nào, biểu hiện của cô ta khiến Hứa Niệm An có cảm giác bất an.
Người dẫn chương trình trên sân khấu có chút phóng đại bộ trang sức ngọc bích, cuối cùng nói, “Toàn bộ số tiền thu được từ buổi đấu giá này sẽ được quyên góp cho những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, đóng góp vào quỹ xã hội. Một lần nữa cảm ơn cô Viên Thi Nhu đã cung cấp miễn phí món này. Một bộ trang sức ngọc bích vô giá, giá khởi điểm là ba triệu NDT, hiện tại bắt đầu đấu giá.”
Khi người dẫn chương trình nói về Viên Thi Nhu, Viên Thi Nhu đứng dậy và khẽ gật đầu về phía những người xung quanh, như thể là một quý cô.
Hứa Niệm An không khỏi nhìn vào bụng của Viên Thi Nhu.
Ở đó rất bằng phẳng. Cô ta thực sự có thai sao?
Hứa Niệm An ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua ngăn trên lầu hai.
Mục Duyên Thần có thân phận khác biệt, cho nên tự nhiên không thể cùng bọn họ ngồi trong đại sảnh.
Anh ta đang ngồi trong một phòng trên tầng hai với vài cao tầng khác.
Trang sức ngọc bích rất được các bà vợ, tiểu thư ưa chuộng, thậm chí một số nam giới cũng muốn mua tặng cho những người phụ nữ mình yêu thích.
Cuối cùng, Quý Thừa Ngọc đã mua được với giá bảy triệu.
Hứa Niệm An cong lên khóe môi, để ôm mỹ nhân về cũng hộc máu.
Vật phẩm đấu giá thứ hai là một cái nhẫn bằng ngọc, người dẫn chương trình ở trên đài thao thao bất tuyệt nói về nguồn gốc của nhẫn bằng ngọc này.
Hứa Niệm An nghe đến mất hứng thú, xoa xoa cái trán khiến cô có chút buồn ngủ.
Quý Thiến Thiến bên cạnh cô hất hất khuỷa tay cô, Hứa Niệm An ngước lên nhìn cô ta.
Quý Thiến Thiến nhìn cô với bộ dạng giống như cô ta đang