Hứa Niệm An nhận thấy anh có gì đó không ổn nên lập tức dừng động tác, cố gắng chuyển hướng chú ý của anh, “Làm sao anh biết Viên Thi Nhu có thai?”
Anh cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ cô, "Cái này có gì khó? Cô ta mang thai, chính là tôi tìm người động tay động chân."
Hứa Niệm An kinh ngạc nhìn anh, "Thế còn đêm qua? Cũng là cái bẫy anh đặt ra?"
"Cạm bẫy?” Mục Duyên Đình khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Sau vài phút, đầu ngón tay thô ráp của anh chạm vào đôi môi mỏng manh của Hứa Niệm An, khiến Hứa Niệm An run lên, "Vật nhỏ, tôi đang giúp em. Cái người em gái chồng em kia thật sự là không biết lượng sức, cũng thật là ngốc nghếch? Nào có thông minh như vật nhỏ của tôi."
Mặc dù ban tổ chức sẽ không trực tiếp tìm chuyên gia đấu giá vật phẩm do mấy nhà quyền quý gửi đến, nhưng không có nghĩa là sẽ không tìm chuyên gia thẩm định. Ngược lại, những vật phẩm đó chỉ có chuyên gia thẩm định, đánh giá rồi mới được đặt nó trên quầy đấu giá.
Trùng hợp lần này đến phiên Mục gia chủ trì sự kiện này.
Nên những chuyển động nhỏ của Quý Thiến Thiến đều được ghi lại xuyên suốt, gần như minh bạch trước mặt Mục Duyên Đình.
Hứa Niệm An bị anh vuốt ve, cảm giác như một chú cún con trốn trong vòng tay anh mặc cho anh nhào nặn, khiến cô bất giác muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh: "Thật ra, ngay từ đầu anh muốn chính là B&K đúng không?”
Mục Duyên Đình nhéo nhéo khuôn mặt của cô, bàn tay có cảm giác tuyệt vời, lông mày cũng bất giác giãn ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, "Quả nhiên, vật nhỏ của tôi thông minh hơn, bất quá em chỉ đúng có một nửa. Cái tôi chú ý chính xác là em."
Mục Duyên Đình nhìn xuống cô, đôi mắt anh sâu thẳm, giống như tia sáng trong bầu trời đêm, dưới cái nhìn của anh, Hứa Niệm An đã quên suy nghĩ, cô chỉ nhìn anh ngây người.
Mục Duyên Đình câu khóe miệng, cúi đầu, dùng răng cắn nhẹ vành tai của Hứa Niệm An, nhẹ nhàng ma sát nó bằng đầu răng của anh ấy.
Hứa Niệm An kinh hô một tiếng, nếu không có Mục Duyên Đình ôm, bây giờ cô đã lăn ra đất rồi.
Mục Duyên Đình nói nhỏ bên tai cô, "Tôi nói, em là của tôi, tôi đương nhiên muốn để em ở trong mắt, em làm ở B&K, tôi lấy công ty này là cách tốt nhất."
Người đàn ông này, rõ ràng đã tính kế người khác, vì cái anh ta lại nói một cách hợp tình hợp lý, dùng một cái chén sứ Thành Hóa có hình đàn gà đổi cả một công ty.
Còn một điểm nữa Hứa Niệm An cũng không hiểu, cô hỏi, “Làm sao anh biết được, chỉ ba trăm triệu làm khó được Quý gia?”
“Nếu như ngày thường, tự nhiên chỉ có 300 triệu sẽ không làm khó được Quý gia. Chính là tháng trước, Quý Khánh Sơn ở thành Tây hợp tác một hạng mục, cơ hồ dốc hết tất cả vốn, hiện tại đừng nói 300 triệu, tôi e rằng 30 triệu tiền mặt Quý Khánh Sơn cũng không thể lấy ra được. Bọn họ làm cho vật nhỏ của tôi không vui nên tôi tự nhiên muốn làm họ đau lòng một chút.”
Hứa Niệm An sửng sốt, “Anh đang tính kế toàn bộ Quý gia sao?”
Ánh mắt Mục Duyên Đình chợt lạnh xuống, "Nhà họ Quý đối với em như vậy, tôi tính kế cả nhà họ Quý thì làm sao? Huống hồ chính là một Quý gia, không đáng để tôi tính kế. Muốn làm sụp đổ nó, bất quá tôi chỉ cần dùng một ngón tay mà thôi.”
Hứa Niệm An hít một hơi thật sâu và lạnh lùng nói, "Mục tiên sinh, đây là việc riêng của tôi, anh có thể không quản tới được không, Quý Thừa Ngọc dù có tình nhân bên ngoài, nhưng sau cùng nhà họ Quý đã nuôi tôi khôn lớn, nếu không có ba chồng tôi thì giờ mẹ tôi đã