Hứa Niệm An giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, chống lại sự sợ hãi trong lòng, cô nghiêng từng chút về phía Mục Duyên Đình.
Làn da trắng nõn của cô sáng lên dưới ánh nắng, cô nhắm mắt lại, khóe mắt có một giọt nước mắt, có lẽ là do vừa rồi chạy trốn, cổ áo bị buông lỏng, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Mục Duyên Đình mắt tối sầm lại. Tại thời điểm cô nghiêng người về phía anh, anh cúi đầu cắn lên cổ của cô.
Hứa Niệm An đau ngay cả trái tim cũng run lên, nước mắt không tự chủ được chảy ra, nhưng cô cắn chặt môi dưới để ngăn mình phát ra âm thanh.
Cô sợ làm anh mất hứng. Cô sợ rằng sẽ có điều gì đó xảy ra với mẹ mình.
Mục Duyên Đình buông cô ra và ngước lên nhìn cô, đôi mắt đen của anh thâm trầm và sâu thẳm, lông mi Hứa Niệm An khẽ run lên.
Anh nhìn cô, đột nhiên giơ tay đưa ngón tay lên môi cô.
Môi dưới của cô đã bị cắn đến thấy cả tơ máu, ngón tay cái của Mục Duyên Đình ở môi dưới đem tơ máu lau đi, rồi đưa lên môi anh liếm.
Rõ ràng đó là một hành động biến thái, nhưng nó lại cao quý và tao nhã, chẳng khác gì ma cà rồng ở thời Trung cổ. Thậm chí còn có một vẻ đẹp quyến rũ.
Hứa Niệm An thậm chí quên cả khóc, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô nghĩ rằng cô có thể đã bán mình cho quỷ dữ.
Nam nhân trước mặt biểu tình trước sau đều thản nhiên, anh ta nâng cằm Hứa Niệm An lên, bắt cô nhìn chính mình, "Tôi đã nói rồi, nếu đau thì hãy nói ra, đừng chịu đựng."
Anh ta cúi đầu cắn lên cằm Hứa Niệm An. Hàm răng nhẹ nhàng cọ vào chiếc cằm của cô, giống như một con dã thú nhỏ cắn chặt đồ chơi yêu quý của mình.
Hứa Niệm An khịt mũi vì đau, đôi mắt như mèo con nhìn anh.
Giọng điệu của Mục Duyên Đình trở nên khá bất lực, "Thật sự là vật nhỏ không nghe lời."
Nói xong, anh buông cô ra, lấy điện thoại di động bấm điện thoại cho Cao Dương, “Bảo vệ bệnh nhân, nếu có chuyện gì, viện trưởng tự chịu trách nhiệm."
Giọng anh lạnh lùng như một vị vương giả, trái tim Hứa Niệm An khẽ run lên, không ngờ thực lực của anh lại mạnh đến mức ngay cả viện trưởng cũng phải nghe theo.
Chỉ là Hứa Niệm An không biết rằng tất cả các bệnh viện ở đế đô đều có cổ phần của Mục Duyên Đình và bệnh viện nơi mẹ của Hứa Niệm An nằm lại thuộc sở hữu của Mục Duyên Đình.
Vì vậy, người dân ở đế đô chỉ biết rằng Mục Duyên Đình là người giàu có, và anh là người giàu nhất đế đô hoặc thậm chí cả nước, nhưng không ai biết người đàn ông này có bao nhiêu tiền.
Hứa Niệm An biết rằng với lời nói của anh, mẹ cô nhất định sẽ không sao, trong lòng lo lắng rốt cuộc cũng buông xuống, "Cảm ơn anh, Mục tiên sinh."
Mục Duyên Đình cầm điện thoại, nhìn cô bằng đôi mắt đen thẫm, "Em định cảm ơn tôi như thế nào?"
Người đàn ông này rất thực tế, anh ta chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn, anh ta giúp cô, cho tới bây giờ đều có mục đích, nhưng đúng lúc, cô không thể từ chối anh một cách kiêu căng.
Anh không nợ cô, và anh không có nghĩa vụ phải giúp cô hết lần này đến lần khác mà không yêu cầu trả lại.
Hứa Niệm An cười khổ, "Sau khi ly hôn, tôi sẽ làm những gì mà Mục tiên sinh yêu cầu."
Mục Duyên Đình nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Tốt lắm.”
Được Mục Duyên Đình ra tay giúp đỡ, Hứa Niệm An đến bệnh viện đúng thời điểm.
Quả nhiên, cả bệnh viện đã sử dụng toàn bộ nhân viên bảo vệ, thậm chí đích thân viện trưởng ra mặt, mời Triệu Dung và Quý Thiến Thiến vào văn phòng.
Nhìn thấy Hứa Niệm An bước vào, viện trưởng lau mồ hôi trên mặt. Ông làm viện trưởng dễ dàng lắm sao? Không chỉ cứu người hấp hối, cứu người bị thương mà còn lo giải quyết những tranh chấp của gia đình bệnh nhân. Có thể ngồi vào vị trí viện trưởng cũng là bản lĩnh cá nhân, ông biết chuyện này là do Mục Duyên Đình tự mình ra lệnh, đâu dám lơ là, ông lập tức xử lý sự việc, bước lên trước, mỉm cười, "Vì cô Từ đã ở đây, vậy thì tôi sẽ tránh ra trước, nếu có chuyện gì thì cứ từ từ thảo luận."
Ngay khi Hứa Niệm An bước vào văn phòng viện trưởng, Triệu Dung và Quý Thiến Thiến nhìn Hứa Niệm An bằng ánh mắt kỳ lạ.
Ngay sau khi viện trưởng rời đi, Quý Thiến Thiến lập tức nói, "Tôi không ngờ chị lại rẻ tiền như vậy, lại có chân với viện trửong của bệnh viện này. Vậy mà ba tôi nghĩ chị là một người tốt. May mắn thay, anh trai tôi không nghĩ như vậy. Nếu không thì thể diện của nhà họ Quý sẽ bị chị làm cho mất mặt.”
Khuôn mặt của Hứa Niệm An trầm xuống, “Cô mà còn nói nhảm nữa, bản thân tôi sẽ xé miệng cô ra.”
Quý Thiến Thiến dựa vào Triệu Dung, không chút lưu tình, tiếp tục, "Sao, có làm mà không có mặt mũi thừa nhận à, nếu chị không liên quan gì đến viện trưởng thì làm sao viện trưởng có thể bảo vệ người mẹ đang hấp hối của chị.”
Đương nhiên cô không liên quan gì đến viện trưởng. Người đàn ông đứng sau cô là Mục Duyên Đình, nhưng cô không thể nói ra điều này.
“Viện trưởng chịu trách nhiệm với bệnh nhân trong toàn bệnh viện, có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ lại trơ mắt để cho các người chạy đến đây làm xằng làm bậy hay sao? Được rồi, tôi không có thời gian để nói chuyện vô nghĩa với cô. Không phải để tôi tới ký vào giấy thỏa thuận ly hôn sao? Lấy ra đi tôi ký."
Triệu Dung và Quý Thiến Thiến không ngờ rằng cô sẽ đồng ý một cách dễ dàng như vậy, và cả hai người đều sửng sốt.
Nhìn thấy cả hai người đều bất động, Hứa Niệm An lạnh giọng hỏi, “Sao vậy, không ký sao?”
“Đương nhiên phải ký.” Triệu Dung rút trong túi xách ra tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Hai người bọn họ cuối cùng cũng cướp được thỏa thuận ly hôn khỏi phòng làm việc của Quý Khánh Sơn, như thế nào có thể bỏ dỡ nửa chừng.
Hứa Niệm An nhận thỏa thuận ly hôn và nhìn lướt qua nội dung.
Đi khỏi nhà mà không mang theo thứ gì cả.
Thỏa thuận ly hôn là thỏa thuận mà cô đã thương lượng với Quý Thừa Ngọc trước đó. Chữ ký của Quý Thừa Ngọc đã có trên đó. Quý Khánh Sơn đã quay lại trước khi cô có thời gian ký nó. Sau đó, Quý Khánh Sơn cất thỏa thuận vào phòng làm việc của mình.
Hứa Niệm An nhìn xuống ba chữ Quý Thừa Ngọc, một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên hỏi, "Là Quý Thừa Ngọc nói các người đưa tới sao?”
Trong mắt hai người hiện lên một tia mất tự nhiên, Quý Thiến Thiến tiến lên một bước, nhướng mày, "Đương nhiên, chị Thi Nhu đang mang thai, cô còn muốn chiếm địa vị của bà Quý sao?"
Triệu Dung nhìn xuống bộ móng tay vừa sơn xong, thản nhiên nói, "Đúng vậy, Thi Nhu dang mang thai đứa con nhà họ Quý của chúng ta, cô cũng nên làm người tốt mà từ bỏ đi?
“Ha, làm người tốt.” Hứa Niệm An nở nụ cười, "Tôi sẽ hảo hảo cùng xem hai người đó bạch đầu giai lão." Nói xong, cô đặt tờ thỏa thuận ly hôn lên bàn và cúi đầu ký tên.
Khoảnh khắc ký tên, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi Triệu Dung nhìn thấy cô đã ký, liền nắm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, cúi đầu xác nhận lần nữa, cùng Quý Thiến Thiền nhìn nhau cười như hai con gà trống chiến thắng, rời khỏi văn phòng viện trưởng.
Triệu Dung và Quý Thiến Thiến bước ra khỏi bệnh viện, Quý Thiến Thiến đột nhiên có chút lo lắng hỏi, "Mẹ, nếu chúng ta làm trước như thế này, liệu có làm ba và anh giận không?"
Triệu Dung khịt mũi lạnh lùng, "Không sao, con định để con tiện nhân đó lấy đi cổ phần của Quý gia sao? Những thứ đó đều là của anh con và con. Hơn nữa, nếu không phải do ba con đứng giữa, thì anh trai con đã ly hôn với con nhỏ đó lâu rồi, sao có thể trách chúng ta?”
“Còn ba con? Giấy thỏa thuận ly hôn đã ký rồi, ông ta trách chúng ta thì có ích lợi gì?”
“Hơn nữa, cô ta còn liên kết với người ngoài hại chúng ta mất công ty trang sức B&K. Cho cô ta nghỉ việc là tiện nghi cho cô ta quá rồi."
Hứa Niệm An sửa sang lại tâm trạng và lập tức đến phòng bệnh của Hứa Tín. Hứa Tín vẫn ở trên giường lặng lẽ như thường, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng từ đường nét trên khuôn mặt bà cũng biết, lúc còn trẻ hẳn là một đại mỹ nhân.
Hứa Niệm An nhẹ nhàng bước đến bên giường, úp mặt vào má bà, khẽ thì thầm, “Mẹ ơi, con ly hôn với A Ngọc rồi."
Khi nói những lời này, nước mắt cô cứ trào ra, cô như vì sợ làm mẹ buồn, cô đứng dậy lau nước mắt trên mặt, chợt mỉm cười, cô lẩm bẩm, "A Ngọc không còn là của con nữa."
Cô chưa bao giờ gọi A Ngọc trước mặt Quý Thừa Ngọc, nhưng cô không bao giờ quên. Đêm đó, anh nắm tay cô, dưới ánh trăng, đôi mắt anh sáng hơn sao, anh nói, "An An, em hãy gọi anh là A Ngọc"
Chàng trai đã yêu cầu cô gọi anh ấy là A Ngọc đã bị phong ấn trong ký