Hứa Niệm An ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, lập tức gọi Viên Thi Nhu, “Viên Thi Nhu, cô muốn làm gì?”
Viên Thi Nhu không vội vàng nói, cô ta biết đã bắt được nhược điểm của Hứa Niệm An, "Em gái yêu quý, khi nãy ba mới gọi cho em, ba đã nói rõ chưa? Chỉ cần em làm theo lời ba, chị hứa mẹ em sẽ không rụng một sợi tóc nào đâu."
Hứa Niệm An nghĩ cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp đáp ứng cô ta, "Được, tôi sẽ xuất hiện trong bữa tiệc đính hôn của cô với Quý Thừa Ngọc vào thứ sáu, và tôi sẽ công khai rằng Quý Thừa Ngọc và tôi đã ly hôn một năm trước. Sự xuất hiện của cô không liên quan gì đến việc ly hôn của chúng tôi, nhưng cô phải bảo đảm an toàn cho mẹ tôi."
“An toàn.” Viên Thi Nhu lạnh lùng khịt mũi, “Đừng lo lắng, mẹ cô không khác gì người chết nằm đó. Tôi không có tâm trạng làm gì bà ta.”
Hứa Niệm An cúp điện thoại, ý nghĩ đến việc muốn cùng Hứa Tín chạy trốn khỏi thành phố này càng thêm mãnh liệt. Cô không muốn cùng với những người đó dây dưa nữa, cô chỉ muốn sống tốt cùng với mẹ mình.
Không biết là do quá bận hay có những người phụ nữ khác, Mục Duyên Đình đã không tìm cô lần nữa trong những ngày này và Hứa Niệm An cũng rất vui.
Rất nhanh đã đến ngày thứ Sáu.
Hứa Niệm An từ trong tủ lôi ra một chiếc váy màu xanh đậm, dưới váy có những tia sáng màu bạc tinh xảo, nhìn từ xa trông giống như bầu trời và biển cả dưới bầu trời đêm, bộ váy rất đẹp.
Hứa Niệm An trang điểm nhẹ cho bản thân, cuối cùng đi giày cao gót màu bạc.
Trước khi đi ra ngoài, cô ấy nhìn vào gương, người phụ nữ trong gương thật trong sáng và quyến rũ, cô ấy thật xinh đẹp.
Hứa Niệm An mỉm cười trong gương.
Dù đi dự tiệc đính hôn giữa chồng cũ cùng tiểu tam, vợ cũ như cô cũng không thể bị coi thường.
Hứa Niệm An bắt taxi đến khách sạn tổ chức lễ đính hôn, vừa mở cửa bước vào, ánh mắt của rất nhiều người trong đại sảnh đồng thời sáng lên, trong đó có Cảnh Tú, con trai út của Cảnh gia.
Cảnh Tú đã kết bạn với Quý Thừa Ngọc từ khi cậu ta còn nhỏ, hơn nữa càng quen với Hứa Niệm An, thấy Hứa Niệm An bước vào, cậu ta vội chào hỏi và nở nụ cười khen ngợi, "Chị An An, chị không sợ mặc như vậy sẽ đem nữ chính hôm nay đánh lui chứ?"
Hứa Niệm An tuy đã ly hôn với Quý Thừa Ngọc nhưng cô có ấn tượng tốt về Cảnh Tú, cô luôn cho rằng anh là một chàng trai rất đáng yêu, đôi mắt cong cong, cười nói, “Cảnh hôm nay có hai nữ chính.”
Cảnh Tú đến gần cô cười nhẹ, nói, "Trong lòng em, chị An An luôn là nữ chính số một."
Cảnh Tú có khuôn mặt baby, thanh tú xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt này không làm người khác khó gần chán ghét mà ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy thân thiết, không khỏi muốn đưa tay sờ sờ mái tóc xõa của cậu.
Hứa Niệm An nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Cô đưa tay xoa mái tóc mềm và hơi xoăn của Cảnh Tú.
Cảnh Tú cũng không tức giận, cười hỏi, “Chị An An, chị có thoải mái không?”
Hứa Niệm An cười, “Ừ.”
Cảnh Tú cười, “Ngoại trừ mẹ tôi, chị là người phụ nữ thứ hai có thể chạm vào tóc tôi.”
Hứa Niệm An không nhận ra ý nghĩa của những lời này, và chỉ nhẹ nhàng gật đầu, “Ân.”
Cảnh tượng này rơi vào mắt của Quý Thừa Ngọc, người đang nắm lấy tay của Viên Thi Nhu đi tới.
Đôi mắt Quý Thừa Ngọc khẽ nhúc nhích, có chút se lại, anh ta nắm lấy cánh tay của Viên Thi Nhu, đi thẳng về phía bên này.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, trong mắt Viên Thi Nhu lóe lên một tia tính toán, ngay sau đó liền biến mất, cô thay đổi thành một bộ dáng cao quý, đoan trang, bộ dáng mang theo sự chân thành cùng Quý Thừa Ngọc bước đến bên cạnh Hứa Niệm An, giả vờ trìu mến ôm Hứa Niệm An, nắm tay, ấm áp nói, "Niệm An, chị rất vui khi em có thể đến dự tiệc đính hôn của chị với A Ngọc."
Hứa Niệm An cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy bộ dạng giả tạo của cô ta, cô rút tay về, lạnh lùng nói, "Cô biết tại sao tôi đến đây mà, cô hiểu rõ hơn ai hết.”
Cảnh Tú ở bên cạnh vỗ vỗ vai Quý Thừa Ngọc, “A Ngọc, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Ở góc tường, Quý Thừa Ngọc liếc nhìn hướng Hứa Niệm An, hỏi Cảnh Tú, “Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?
Cảnh Tú hỏi, “A Ngọc, anh thực sự sẽ đính hôn với Viên Thi Nhu?”
Quý Thừa Ngọc mỉm cười, nhưng nụ cười có chút bất lực, “Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?”
Cảnh Tú hỏi lại, “Sau đó, anh và chị An An sẽ không có quan hệ gì nữa, đúng không?”
Mặc dù là câu hỏi nhưng anh lại đang khẳng định.
Quý Thừa Ngọc luôn cho rằng lời nói của cậu ta có chút kỳ quái, anh ta thu lại ánh mắt, nhìn xuống cậu, “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Cảnh Tú cười, “Vì anh sắp đính hôn với Viên Thi Nhu nên An An không phải là vợ của bạn. Tương lai tôi có thể theo đuổi chị ấy.”
Quý Thừa Ngọc tròn mắt không tin nhìn người đàn ông trước mặt, “Cậu thích Hứa Niệm An sao?”
“Đúng vậy, chị An An chỉ lớn hơn tôi hai tháng, tôi học trung học cơ sở, tôi luôn học cùng lớp với chị An An hồi cấp ba. Tôi luôn thích chị ấy, nhưng chị ấy luôn thích anh. Tôi không dám bộc lộ suy nghĩ của mình. Giờ thì ổn rồi. Hai người không còn liên quan nữa. Tôi lại độc thân. Cuối cùng thì tôi có thể theo đuổi chị ấy rồi."
Quý Thừa Ngọc không thể biết được trong lòng anh ta lúc này cảm thấy thế nào, luôn cảm thấy có mùi vị hỗn tạp.
Anh ta đưa tay lên xoa xoa lông mày, "Cảnh Tú, nhiều chuyện không phải chỉ cậu thích là được. Muốn quen Hứa Niệm An, bố mẹ cậu có thể đồng ý không?"
Cảnh Tú vỗ vai Quý Thừa Ngọc, cam đoan nói, "Anh đừng lo lắng, chuyện này không thành vấn đề, cùng lắm đến lúc gạo đã nấu thành cơm. Chỉ cần có em ở đây, em sẽ không để An An phải chịu ủy khuất, kể cả ba mẹ em."
Quý Thừa Ngọc nghe thấy điều này, tim anh ta không khỏi nhói lại, giống như bị ai đó dùng roi quất vào tim.
Và tất cả những đau thương mà Hứa Niệm An phải chịu đựng trong Quý gia, đều hiện ra trước mắt.
Anh ta quả thực không phải là một người chồng đủ tiêu chuẩn. Anh ta chưa từng cho Hứa Niệm An che mưa che nắng.
Cho tới bây giờ hai người ly hôn, anh ta mới biết rằng Hứa Niệm An không phải không có anh ta là không được, có rất nhiều đàn ông muốn tranh giành, chiều chuộng cô.
Anh ta chợt nhớ đến lời cha anh Quý Khánh Sơn đã nói, sau này anh sẽ hối hận.
Ngay cả khi không muốn thừa nhận, Quý Thừa Ngọc biết anh đã hối hận rồi.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mọi người sửng sốt một chút, vội đi lên vây quanh.
Hứa Niệm An nhìn sang và thấy Mục Duyên Thần cùng với một cô gái, chậm rãi đi vào, ngay lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ yến tiệc.
Anh có một khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo hững hờ, tựa như trời sinh vương giả.
Trái tim Hứa Niệm An không khỏi thắt lại, nhớ tới đêm đó hai người đã thẳng thắn đối mặt với nhau, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ, Mục Duyên Thần đã rời đi,