Căn phòng tối om, Hứa Niệm An không biết anh đang ở đâu, nỗi hoảng sợ và lo lắng trong lòng cô gần như chồng chất lên đỉnh điểm, cô bước lên tấm thảm từng chút một.
Đột nhiên, không biết lấy dũng khí từ đâu, cô quay người lại, định bỏ trốn khỏi cửa bất chấp sống chết.
Ngay khi đầu ngón tay cô sắp chạm vào tay nắm cửa, một âm thanh kim loại trong trẻo phá vỡ bầu không khí im lặng chết chóc, và một đám lửa xanh thẫm bốc cháy trong căn phòng tối, Hứu Niệm An lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá.
Giọng nói trầm thấp, lười biếng nhưng quen thuộc của người đàn ông từ phía sau truyền đến, “Muốn trốn?”
Trái tim Hứa Niệm An run lên, sau đó nghiến răng nắm chặt tay nắm cửa.
“Tôi sẽ không phải là tôi nếu cô ra được khỏi cánh cửa này.”
Giờ phút này, cô đã dần dần thích ứng với bóng tối, có ánh trăng chiếu vào, Hứa Niệm An nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế bành cách đó không xa, mặc một bộ đồ ngủ màu xám đậm, thắt lưng buộc hờ hững, bộ ngực rắn chắc hiện rõ.
Toàn bộ khuôn mặt anh đều bị che khuất trong bóng tối, Hứa Niệm An thực sự không thể thấy được vẻ mặt của anh, nhưng cảm giác ngột ngạt tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng.
Hứa Niệm An đứng đó, lấy hết can đảm hỏi, “Tiên sinh muốn người phụ nữ nào cũng được, tại sao lại bận tâm đến một người phụ nữ đã có gia đình như tôi?”
Mục Duyên Đình cắn điếu xì gà, không nhìn cô. Có vẻ như anh đã quyết định rồi, cô là con mồi không thể chạy thoát trong tay anh, “Cô không định cảm ơn tôi sao?”
“… Đúng, nhưng …”, tôi không nói theo cách này…
Mục Duyên Đình nói, “Cô ngoài thân thể còn có cái gì?”
Hứa Niệm An sửng sốt, thẳng đến khi không nhịn được hỏi, “Nếu là như vậy, tại sao tiên sinh lại cho tôi thuốc giải?”
Mục Duyên Đình cắn điếu thuốc, cười nhẹ, quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần tiếu ý, “Tôi thích thân thể của cô, hơn nữa tôi thích nhìn cô tỉnh táo, quyến rũ nằm dưới thân tôi.”
Ngực Hứa Niệm An phập phồng kịch liệt, cô không biết là tức giận hay là sợ hãi, cô chưa từng thấy người nào mà tự tin nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
“Nếu tôi từ chối?”
“Cô đến từ nơi nào, thì trở về nơi đó.”
Hứa Niệm An nhắm mắt lại, “Mục tiên sinh là người quyền lực ở đế đô, có cần phải lợi dụng người khác như vậy không?”
“Tùy thuộc vào hứng thú của tôi.”
Ngụ ý, anh đang quan tâm đến cô.
Mục Duyên Đình kéo khóe miệng, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy, đứng dậy, đi chầm chậm về phía cô, chống lại ánh trăng, nhàn nhạt ra lệnh, “Cởi đồ ra.”
Hứa Niệm An không thể tin được, nhìn anh, “Anh nói cái gì?”
Thân hình cao lớn của người đàn ông chắn trước mặt Hứa Niệm An, anh giơ tay ôm lấy sau đầu cô, năm ngón tay như thép, độc đoán ôm lấy đầu Hứa Niệm An, nhưng khí tức xung quanh sau vài phút trầm xuống, anh lặp lại, “Cởi đồ ra.”.
Hứa Niệm An toàn thân run lên, cô buộc phải ngẩng đầu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Mục Duyên Đình lại thấy cô trông thật bướng bỉnh và dễ thương, lâu rồi anh không gặp chuyện buồn cười như vậy, trong mắt anh ẩn chứa nét cười nho nhỏ, còn tay kia thì đang chạm vào cổ áo cô, như thể đang chơi một trò chơi, một món đồ chơi thú vị. Đột nhiên anh kéo mạnh, và một âm thanh xé “rẹt-“, bộ đồ ngủ của Hứa Niệm An rơi xuống.
Làn da sạch sẽ của cô trở nên trắng sáng dưới ánh trăng, và đôi mắt của anh hoàn toàn tối sầm lại, anh nắm lấy eo của cô và dụi vào ngực mình.
Hứa Niệm An chưa bao giờ cảm thấy mình là một người phụ nữ đạo đức giả, vì vậy ngay cả khi bị chồng sỉ nhục trước mặt người tình, cô cũng sẽ thẳng lưng để duy trì phẩm giá của mình và không để bản thân rơi một giọt nước mắt nào.
Tuy nhiên, khi Mục Duyên Đình đè cô xuống, cô đã khóc.
Nước mắt chảy dài trên khóe