Mục Duyên Đình mặt lạnh băng, nhìn Viên Đông giống như một gã hề, trong lòng càng cảm thấy không biết xấu hổ, là cha mẹ, cho dù Hứa Niệm An không được ông ta nuôi dưỡng từ nhỏ, ông cũng không nên đối xử nặng tay như vậy máu thịt của chính mình?
Mục Duyên Đình cười lạnh nói, “Chủ tịch Viên đối với cốt nhục thân sinh đều có thể hạ thủ được, thật là làm tôi bội phục."
Viên Đông cười, “Không dám, không dám, Niệm An, con bé có thật là cốt nhục thân sinh của tôi hay không cái đó khó mà nói được.”
Mục Duyên Đình thờ ơ nói, "Có đúng không, nhưng theo tôi biết, vợ cũ của Chủ tịch Viên đã bị người khác hãm hại và 13 năm trước, vợ cũ của Chủ tịch Viên tự chứng minh trong sạch, đã đưa Hứa Niệm An đến nhà họ Viên để cùng đi xét nghiệm quan hệ cha con với ông. Chủ tịch Viên nghi ngờ rằng giấy chứng nhận quan hệ cha con là giả sao?"
Viên Đông vội vàng nói, "Không, không, làm sao giấy chứng nhận xét nghiệm quan hệ cha con là giả? Nhưng, An An từ nhỏ đã đi theo mẹ nó cư nhiên được dưỡng thành tính độc ác hung tàn, ngay cả chị gái của nó cũng không buông tha, tôi đây là cha nó cũng thực sự thất vọng và đau khổ.”
“Ông dựa vào cái gì mà thất vọng và đau khổ?” Giọng của Mục Duyên Đình dường như trộn lẫn với băng lạnh.
Viên Đông run lên vì sợ hãi.
Mục Duyên Đình lại liếc nhìn vệ sĩ phía sau, vệ sĩ vẫy vẫy tay, “Đưa vào."
Vừa dứt giọng nói, hai vệ sĩ mặc áo den đã mang theo hai cái hộp sắt đi vào.
Ba người bị trói nhìn thấy đồ bên trong hộp sắt, hít một hơi, suýt nữa ngất xỉu.
Mỗi hộp chứa chục con rắn đủ màu sắc.
Loại độc không xương này quấn lấy nhau khiến người ta lạnh toàn thân khi nghĩ đến, huống chi lại xuất hiện trước mặt Triệu Dung và Lâm Tuệ gần như sợ hãi và bất tỉnh.
Viên Đông sợ tới mức không nhịn được nói, "Mục tiên sinh, ngài làm gì vậy?"
Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, “Chủ tịch Viên còn chưa ăn sáng. Những thứ này thích hợp nhất với tính khí quỷ quyệt của Chủ tịch Viên. Vì vậy, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một ít cho Chủ tịch Viên. A Lôi, lấy một cái ra cho chủ tịch Viên ăn. Ăn nhiều no lâu."
Vệ sĩ gọi là A Lôi dùng chìa khóa mở hộp sắt, nhanh chóng lấy từ trong đó ra một con rắn.
Mục Duyên Đình đưa ngón tay về phía Viên Đông, thờ ơ nói, "Ông ăn đi.”
"Không, không, Mục tiên sinh, tôi đã sai. Tôi không nên đối xử với Niệm An như vậy. Tôi không phải là một con người. Tôi thực sự đối xử với con gái của mình không bằng cầm thú!"
A Lôi một tay cầm con rắn bày tấc, tay kia vặn mình, đồng thời hướng đầu rắn vào miệng Viên Đông.
Viên Đông mạnh mẽ vặn vẹo đầu, không dám nhìn con rắn xanh, cảm giác được hạ thể vừa ấm vừa ướt, ông ta sợ tới mức tè ra quần.
Rắn xanh lè lưỡi liếm lên mặt Viên Đông, chỉ trong một giây sao, Viên Đông mắt tròn mắt dẹt, đột nhiên thở dốc rồi ngất đi.
Mục Duyên Đình câu khóe miệng, không nghĩ tới mới dọa như vậy đã sợ hãi, lạnh lùng ra lệnh, “Làm ông ta tỉnh lại."
"Vâng." Một vệ sĩ cầm bát nước bên cạnh không ngừng tạt vào mặt của Viên Đông.
Ngay khi Viên Đông tỉnh lại, ông ta đã hét lên, “Mục tiên sinh, làm ơn thả tôi ra, tôi không dám nữa.”
Mục Duyên Đình lạnh lùng hỏi, “Tại sao lại để Hứa Niệm An đến tiệc đính hôn?’
Viên Đông đã sụp đổ rồi. Mục Duyên Đình hỏi gì, anh ấy sẽ thành thật nói.
"Tôi muốn con bé nói rõ trước mặt mọi người rằng Thi Nhu không phải là người thứ ba. Ai mà biết con bé lại đem Nhu Nhu cùng đứa bé trong bụng làm ra như vậy.
Mục Duyên Đình nhíu mi, "Còn gì nữa?"
Viên Đông thẳng thắn nói, "Không còn gì nữa. Tôi đã lợi dụng mẹ của Hứa Niệm An để ép Hứa Niệm An và bảo con bé nói trong tiệc đính hôn rằng con bé và Quý Thừa Ngọc đã ly hôn một năm và không liên quan gì đến Thi Nhu. Tôi không muốn danh tiếng của Thi Nhu bị ảnh hưởng. Tôi muốn Hứa Niệm An trực tiếp làm rõ trong bữa tiệc đính hôn.”
Mục Duyên Đình hôm nay mới thấy được con người cũng có những suy nghĩ đê tiện không gì sánh được như vậy.
Hứa Niệm An thật không may mắn khi cô ấy có một người cha như vậy.
May mắn thay, Hứa Niệm An hoàn toàn khác với cha cô.
Khi nghĩ đến Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình không thể không nghĩ đến chấn thương của cô.
Anh muốn tìm bằng chứng về việc Hứa Niệm An bị hãm hại từ Viên Đông, nhưng hiện tại có vẻ như Viên Thi Nhu còn gian trá giảo hoạt hơn anh nghĩ.
Về đoạn video, có vẻ như Viên Thi Nhu thậm chí còn không nói với cha mẹ của mình biết.
Mục Duyên Đình mắt tối sầm lại, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười, Quý Thừa Ngọc thật sự là mắt mù tim mù, anh ta như vậy mà đem một nữ nhân ác độc đến bên mình, anh nên hảo hảo chúc phúc cho bọn họ.
Mục Duyên Đình biết mình không thể hỏi thêm thông tin hữu ích nào nữa nên xua tay, vệ sĩ bước tới bịt miệng Viên Đông lại, “Ngô ??????"
Viên Đông còn chưa nói lời nào, chỉ có thể nhìn Mục Duyên Đình bước ra ngoài.
A Lôi đi theo Mục Duyên Đình, nhỏ giọng hỏi, “Thưa tiên sinh, chúng ta phải làm thế nào với ba người này?”
Giọng nói lạnh lùng của Mục Duyên Đình vang lên trong tầng hầm trống trải, “Để bọn họ vui vẻ với hai hộp rắn trước, đừng để lại vết thương.”
“Vâng, thuộc hạ hiểu.”
Mục Duyên Đình liếc nhìn đồng hồ, "Trong vòng mười hai giờ, hãy mang giấy chứng nhận thương tích của Hứa Niệm An do bệnh viện cấp cùng với bọn họ giao cho cảnh sát, việc còn lại để cảnh sát xử lý. Và nói với họ rằng Mục Diên Đình tin rằng họ sẽ thực thi pháp luật một cách vô tư."
A Lôi gật đầu và mỉm cười.
Có những lời nói này của tiên sinh, họ không thi hành pháp luật công bằng cũng không được.
Vừa ra khỏi tầng hầm, Cao Dương đã đi theo và nói nhỏ với Mục Duyên Đình, “Thưa tiên sinh, lão gia nhắn ngài về nhà cũ càng sớm càng tốt."
"Được, lấy xe đi.”
Chẳng bao lâu, xe của Mục Duyên Đình đã đến nhà cũ của Mục gia.
Đằng sau Mục Duyên Đình, với một vài vệ sĩ hùng dũng bước vào nhà chính.
Mục lão tuổi không còn trẻ, nhưng tràn đầy khí lực, mặc áo gấm Tứ Xuyên màu đỏ sẫm, bất động ngồi ở trên ghế chính, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng bước chân lão nhân gia hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy Mục Duyên Đình bình tĩnh bước tới.
Khi Mục Duyên Đình tới mọi người rút lui khỏi nhà chính, chỉ còn anh và Mục lão trong nhà, Mục Duyên Đình mở miệng chào hỏi, “Ông nội.”
"Ừ." Mục lão nhẹ gật đầu, “Ngồi đi, con cho người điều tra như thế nào rồi?"
Mục Duyên Đình ngồi xuống, nâng chén trà trước mặt lên, nhấp một ngụm trà và chậm rãi nói, “Người có liên quan đến chuyện năm đó đã chết hết, bất quá ba năm trước con truy ra không ngờ có người sống lại."
Mặt Mục lão xúc động, “Từ cõi chết sống lại?”
“Tên đó nằm trong danh sách đã chết, con còn cử người về quê hắn ta điều tra. Mọi bằng chứng đều cho thấy bọn xã hội đen sợ sự việc bị bại lộ nên đã giết hết tất cả. Những người cung cấp thông tin này đã bị giết vào thời điểm đó, nhưng tháng trước, con thực sự phát hiện ra rằng người cung cấp thông tin này chưa chết. Hắn ta đã vượt biên, nhập cư trái phép ở nước ngoài, phát triển lại thế lực. Con nghĩ qua một thời gian nữa, muốn tự mình đến đó xác nhận.”
“Cá mè một lức, chết cũng không đền hết tội.”
Mục lão gia đập mạnh bàn tay phải lên bàn, nhắm mắt lại, chậm rãi điều hòa cảm xúc, nói với Mục Duyên Đình, “Ta kéo bộ xương khô này sống cho đến ngày nay là để tự tay chém kẻ thù của mình và trả thù cho con trai và con dâu của ta.
Mục Duyên Đình thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra kẻ thù, vì cha, vì mẹ cũng vì chính mình để báo thù năm đó.”
Anh luôn cho rằng mình là người duy nhất sống sót, không ngờ ông trời không phụ long con người, bây giờ cuối cùng anh cũng tìm ra manh mối.
Với người đưa tin này, anh không phải là có thể tìm ra kẻ sát nhân đứng sau hậu trường rồi sao?
Mục lão liếc nhìn cháu trai, luôn cảm thấy mình mắc nợ quá nhiều, thở dài đổi chủ đề, “Ân oán của cha mẹ, con cũng sắp báo thù, nhưng con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tính đến chuyện của mình đi.”
Mục Duyên Đình thờ ơ nói, “Con không định nghĩ đến chuyện này cho đến khi trả thù xong.”
Mục lão liếc nhìn anh, “Nghe nói gần đây con đang hẹn hò với con gái nhà họ Cố?"
Mục Duyên Thần cau mày, không chút suy nghĩ, lập tức phủ nhận, "Là ai phát tán vớ vẩn?"
Mục lão hỏi, “Chẳng lẽ không đúng sao? Con chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, thế mà lần lượt mời con gái của nhà họ Cố đi ăn tối. Không phải là cố ý theo đuổi sao?"
Mục Duyên Đình cảm thấy có chút buồn cười, "Theo đuổi. Ăn hai bữa là theo đuổi sao?”
Nếu ăn hai bữa coi như là theo đuổi, vậy thì anh và Hứa Niệm An đều đã thẳng thắn đối xử với nhau thì có thể trực tiếp lấy chứng nhận rồi.
Tại sao anh lại nghĩ đến người phụ nữ đó lúc này?
Mục Duyên Đình cau mày và có vẻ có chút phiền não.
Mục lão lạnh lùng quan