Hứa Niệm An còn chưa nói lời nào, Đàm Tinh ở bên cạnh lại cúi gầm mặt xuống, tức giận nói: “Vị tiểu thư này, khách sạn lớn như vậy, lại không phải nhà của cô mở, cô có bản lĩnh liền đem khách sạn bao từ trên xuống dưới, như vậy cô tối hôm nay liền muốn cho ai vào thì cho.” Cô nói xong, nghiêng đầu nhỏ giọng an ủi Hứa Niệm An, “Chị An An, chị đừng để ý cô ta, người này thần kinh, liền cùng chó điên như nhau, gặp người liền cắn.”
Thời gian dài ở trong làng giải trí, dù chỉ là trợ lý nhỏ, thì cũng không có hiền lành dễ dàng bị ăn hiếp.
Viên Thi Anh tuy rằng bình thường ương ngạnh, nhưng ở trên tài ăn nói, lại không nhất định có thể là đối thủ của Đàm Tinh.
Nhưng cố tình Hứa Niệm An như cũ một bộ dạng đạm mạc bình tĩnh, kéo cánh tay Đàm Tinh, liền tiến vào phòng.
Viên Thi Anh nhìn nàng bộ dáng này của cô liền tức giận, tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay Hứa Niệm An, “Hứa Niệm An, cô đừng tưởng rằng cô leo lên được người Mục gia, chúng tôi Viên gia liền không có biện pháp bắt cô, tôi nói thật cho cô biết, Mục gia cùng Cố gia sớm đã có tính toán liên hôn, cô bất quá là một đồ vật mà Mục Duyên Đình tùy thời đều có thể vứt bỏ mà thôi, đừng quá coi trọng bản thân.”
Hứa Niệm An nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng, đại khái là ở cùng Mục Duyên Đình lâu rồi, tuy nàng chỉ cau mày, thế nhưng cũng đều có một phen khí thế nhất định, đối với lời này Viên Thi Anh, cô chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Buông tay!”
Không đợi Viên Thi Anh phản ứng, cửa phòng mở, giám đốc Tinh Vũ truyền thông nhô đầu ra, thấy Hứa Niệm An cùng Đàm Tinh còn đứng ở cửa, vội nói, “Hai người các cô như thế nào còn không đi vào? Tổng giám đốc cùng quý tổng đều ở bên trong, đang chờ các cô.”
Nói xong lại lần nữa trở lại phòng.
Viên Thi Nhu thấy thế, ở bên cạnh thấp giọng nói, “Có phải hay không rất đắc ý? Anh Thừa Ngọc biết cô tới nơi này làm việc, cố ý rút ra thời gian tới tham gia bữa tiệc này, Hứa Niệm An cô đã có Mục gia, cư nhiên còn lôi kéo anh Thừa Ngọc không buông tay, thật là tiện.”
Hứa Niệm An vốn không muốn để ý tới Viên Thi Nhu, nhưng đối phương lại cứ khiêu khích, “Con con mắt nào thấy tôi lôi kéo Quý Thừa Ngọc không bỏ? Anh ta có phải hay không bởi vì tôi mới cố ý rút ra thời gian tới tham gia bữa tiệc này, cùng tôi một chút quan hệ đều không có, cô cho rằng trên đời này nữ nhân đều giống cô sao, đem Quý Thừa Ngọc xem như bảo bối sao? Nếu như vậy cô đã thích anh ta như vậy, vậy đi nói cho anh ta biết, chỉ sợ cô còn được anh ta để vào mắt?”
“Cô!” Viên Thi Anh hận đến ngứa răng, nhưng ngại Mục Duyên Đình, cô ta hiện tại không dám đối Hứa Niệm An làm cái gì, dù sao có Viên Thi Nhu chính là tấm gương đẫm máu, chỉ có thể hung tợn trừng mắt cô.
Hứa Niệm An không hề để ý tới cô ta, cùng Đàm Tinh cùng nhau vào phòng.
Vừa vào phòng, liền cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô có chút cổ quái, cô cúi đầu, cùng Đàm Tinh cùng nhau ngồi xuống một bàn.
Ngồi xuống xong, liền cảm thấy có một đạo ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô, cô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy được ngồi ở bên cạnh Tổng giám đốc Tinh Vũ truyền thông là Quý Thừa Ngọc.
Tuy rằng chỉ là một cái tiệc mừng công bình thường, nhưng vì có Quý Thừa Ngọc ở đây, Tổng giám đốc Tinh Vũ truyền thông cũng đến.
Vì sao Quý Thừa Ngọc tham gia bữa tiệc nhỏ như vậy, ở đây ai cũng đều biết rõ ràng.
Rốt cuộc chuyện trong năm nay, gương vỡ lại lành cũng không xem như sự tình hiếm lạ, đặc biệt là khi Quý Thừa Ngọc lại biết sự tình chân tướng, quay trở về gia đình mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau một hồi thịnh tình mời rượu, Tôn Soái, Tổng giám đốc Tinh Vũ truyền thông liền bắt đầu vô tình hay cố ý đem Hứa Niệm An đến bên cạnh Quý Thừa Ngọc.
Tôn Soái lại lần nữa rót đầy ly rượu, cười tủm tỉm đối Quý Thừa Ngọc nói, “Hãy để tôi nói rằng, Quý tổng cùng Tinh Vũ truyền thông chúng tôi thật là có duyên, không chỉ có sản phẩm của Quý thị được nghệ sĩ của Tinh Vũ truyền thông làm đại diện phát ngôn, Niệm An cũng tới Tinh Vũ của chúng tôi, anh nói này không phải duyên phận là cái gì?”
Anh ta ánh mắt ái muội nhìn thoáng qua Hứa Niệm An, lại nhìn thoáng qua Quý Thừa Ngọc, “Vì cảm tạ Quý tổng nhiều năm như vậy tới đối Tinh Vũ truyền thông duy trì, tôi uống trước kính anh một ly.” Anh ta nói xong, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Hứa Niệm An bưng ly rượu, vừa định chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại nghe bên cạnh Quý Thừa Ngọc nói, “Em không uống được rượu, đừng miễn cưỡng, ly rượu này, anh uống thế em.”
Sau đó liền đưa tay ra. Nay khi tay vừa đưa tới, Hứa Niệm An không lưu dấu vết né tránh, nhàn nhạt nói, “Không cần.”
Uống xong ly này, Hứa Niệm An mượn cớ đi nhà vệ sinh, ra khỏi phòng.
Cô không uống rượu được, tuy rằng một ly rượu này không đủ để làm cô say, nhưng trên mặt lại nổi lên đỏ ửng.
Cô ở nhà vệ sinh dùng nước lạnh hướng lên mặt, tính toán trở về tùy tiện tìm cái lý do rời đi nơi này.
Quay người đi ra nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Quý Thừa Ngọc dựa ở trên tường, ngước mắt nhìn cô.
Hứa Niệm An sửng sốt khi nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn như thể không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.
Thời điểm hai người sắp đi qua nhau, Quý Thừa Ngọc thấp giọng gọi lại cô, “Hứa Niệm An.”
Thanh âm mang theo vài phần khàn khàn.
Nghĩ đến mấy ngày nay, anh ta quả cũng không thoải mái.
Hứa Niệm An bước chân dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng, “Quý tổng, có chuyện gì sao?”
Quý Thừa Ngọc nhìn ánh mắt của cô, mang theo vài phần áy náy, anh hỏi cô, “Em liền không có gì muốn nói với anh nói sao?”
Hứa Niệm An không tự giác lui về phía sau một bước, cùng anh ta kéo ra một khoảng cách an toàn, “Không có.”
“An An ——” Quý Thừa Ngọc trong mắt mang theo vài phần bi thương, anh ta mở miệng giải thích, “Mấy ngày nay anh sở dĩ không có đi tìm em không phải bởi vì anh không muốn đi tìm em, mà là anh muốn chính mình bình tĩnh một chút, cho nên anh cũng suy nghĩ rất nhiều.”
“Vậy? Có liên quan gì tới tôi sao?”
Tuy rằng sớm đã dự đoán được Hứa Niệm An sẽ không đơn giản như vậy tha thứ cho anh ta, nhưng là loại thái độ xa cách này, vẫn là làm trái tim Quý Thừa Ngọc nhịn không được co thắt.
Anh ta đột nhiên ý thức được, người con gái từng lấp đầy trái tim anh, đang chậm rãi rời anh ta mà đi.
Quý Thừa Ngọc biểu tình có chút cô đơn, anh ta nói, “Vậy nên, anh muốn cùng em nói tiếng xin lỗi.”
Hứa Niệm An xoay người đi, “Không cần.”
Quý Thừa Ngọc duỗi tay giữ chặt cô, “An An, em đừng đi, trước hết nghe anh nói xong.”
Hứa Niệm An đã có chút không kiên nhẫn, cô xoay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta, “Có phải là Quý tổng anh muốn quay lại từ đầu chứ?”
Quý Thừa Ngọc ngẩn ra, ngay sau đó có chút gian nan hỏi, “Không thể sao?”
Hứa Niệm An lắc đầu, “Không thể, bởi vì tôi không có thói quen quay đầu lại.”
Quý Thừa Ngọc thân hình lắc lư, ngay sau đó vội nói, “An An, sự tình trước kia đều là anh không đúng, anh không nên không tín nhiệm em, càng không nên ở bên ngoài làm xằng làm bậy làm em tức giận, thật ra anh không phải đối với em không có cảm giác, lúc đó tương phản, bởi vì anh quá để ý em, mới có thể đi tới cực đoan, hiện tại sự tình đều đã đi qua, An An em trở lại bên người anh đi, lần trước lời nói của ba em cũng nghe thấy, nữ chủ nhân của Quý gia, chỉ có thể là em, cho nên An An, trở về đi.”
Hứa Niệm An thật sự rất muốn mắng anh ta có bệnh, anh ta mặt mũi to thế nào, cho rằng anh ta muốn cô trở về, cô cứ thế liền quay về chờ anh ta?
Hứa Niệm An nhìn anh ta, thần sắc thanh lãnh, lại dị thường nghiêm túc, cô nhẹ nhàng nói ra một câu, “Tôi đã không còn yêu anh, Quý gia các người tìm ai làm nữ chủ nhân cùng tôi không có quan hệ.”
Nói xong, không tiếp tục cùng anh ta dây dưa, kiên quyết rời đi.
Ngay chỗ ngoặt, ngẩng đầu liền nhìn thấy được người đứng trước mặt là Cao Dương.
Hứa Niệm An sửng sốt, cười chào hỏi, “Trợ lý đặc biệt Cao, xin chào.”
Cao Dương trong ánh mắt nhìn cô có điểm quái dị.
Hứa Niệm An đưa mắt nhìn phía sau anh ta, không khỏi cả kinh, quả nhiên, địa phương có Cao Dương xuất hiện, sẽ có Mục Duyên Đình.
Nhìn Mục Duyên Đình ánh mắt lạnh băng, Hứa Niệm An tức khắc nhớ tới buổi tối ngày đó Mục Duyên Đình cho cô cảnh cáo.
Rằng cô về sau không được xuất hiện ở trước mặt anh.
Hứa Niệm An vội cúi đầu, tuy rằng lần này xuất hiện ở trước mặt anh chỉ là ngoài ý muốn, nhưng là vì muốn tuân thủ hứa hẹn, cô vẫn là mau chóng biến mất ở trước mắt anh mới tốt.
Hứa Niệm An nghĩ như vậy, dưới chân không khỏi bước nhanh hơn.
“Hứa Niệm An!” Thanh âm thanh lãnh mỏng lạnh ở đỉnh đầu vang lên, Mục Duyên Đình trên cao nhìn xuống nhìn cô, “Em chạy cái gì?”
Hứa Niệm An bước chân lập tức dừng lại, có chút khó hiểu, không phải anh không cho cô xuất hiện ở trước mặt anh sao?
Mục Duyên Đình đứng ở trước mặt Hứa Niệm An cúi đầu nhìn cô.
Cô tựa như một bạn học sinh nhỏ làm sai chuyện, nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt lão sư.
Mục Duyên Đình ánh mắt trầm xuống, nghiêng đầu, mắt nhìn Quý Thừa Ngọc cách đó không xa.
Hai người ánh mắt ở không trung cùng nhau giao một chỗ, ngay sau đó dường như không có việc gì xảy ra.
Mục Duyên Đình duỗi tay túm sau cổ áo Hứa Niệm An,