Hứa Niệm An bị đình trệ, không dám động đậy, vì vậy cô nằm im, nhắm mắt, bắt đầu đếm cừu.
Cô ấy đang tựa vào cánh tay rắn chắc của anh, trước kia xem phim truyền hình hay đọc tiểu thuyết, cô ấy sẽ thấy nữ nhân tựa vào cánh tay của một nam nhân thật ấm áp và lãng mạn, nhưng lúc đó Quý Thừa Ngọc ghét cô ấy đến mức không muốn nhìn cô, anh ta làm sao có thể bằng lòng để cho cô dựa vào cánh tay.
Hứa Niệm An lúc đó chỉ có thể nghĩ đến trong lòng.
Nhưng khi cô thực sự nằm trên cánh tay của anh, Hứa Niệm An nhận ra rằng trên TV là một lời nói dối.
Cánh tay của anh thật cứng. Cô thực sự muốn ngủ trên chiếc gối mềm mại của mình.
Trong bóng tối, Hứa Niệm An nhẹ nhàng mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, hơi thở của anh có nhiệt độ độc nhất vô nhị vây lấy tai cô, Hứa Niệm An cẩn thận di chuyên cơ thể của cô.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói khó chịu của anh đột nhiên truyền vào tai cô từ phía sau.
Hứa Niệm An nhanh chóng nhắm mắt lại.
"Không ngủ được?" Mục Duyên Đình lại hỏi.
Hứa Niệm An nhắm mắt lại, “Ngủ.”
Cô làm bộ làm tịch ngáp một cái, “Vội một ngày, tôi buồn ngủ quá.”
Hứa Niệm An vừa nói, thân mình một bên không lưu dấu vết trượt xuống.
Ngay khi cô vừa định chạm vào chiếc gối mềm mại, Mục Duyên Đình lại đặt một bàn tay to khác lên mông cô, não cô lại rơi vào cánh tay đó của anh đặt câu hỏi .
Mục Duyên Đình chán ghét cau mày, “Em ngủ không thành thật."
Nội tâm Hứa Niệm An: bà bà anh…
Đầu cô đau, cô muốn vạch ngăn cách.
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi nghe tiếng thở đều đều vang lên từ phía sau, Hứa Niệm An lăn người quay lại, đối mặt với Mục Duyên Đình.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn tràn ngập ánh trăng trong phòng, Hứa Niệm An dùng mắt vẽ nhẹ lên khuôn mặt tuấn tú của Mục Duyên Đình.
Hóa ra người đàn ông trước mặt khi ngủ say rất khác với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày. Yên tĩnh và ấm áp.
Hứa Niệm An không biết cô đã ngủ từ lúc nào, nhưng không thể phủ nhận cô đã ngủ rất ngon, ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, cô bất giác duỗi thẳng tay chân, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới trên giường còn có một người khác.
Hứa Niệm An đột nhiên mở mắt ra, bên cạnh giường không có ai.
Hứa Niệm An sửng sốt, người đàn ông đó dậy từ lúc nào vậy?
Cô ấy thậm chí còn không biết.
Cô vỗ vỗ mặt mình, trong lòng không khỏi than thở.
Qua đêm ở nhà người khác ngủ sâu như vậy sao?
Hứa Niệm An tắm rửa xong đi xuống lầu thì thấy Cao Dương đang đứng dưới lầu, thấy cô xuống lầu, anh cười gật đầu với cô, "Hứa tiểu thư, xin chào.”
Hứa Niệm An gật đầu, "Trợ lý đặc biệt Cao, xin chào."
Cô liếc mắt nhìn cô xung quanh, “Mục tiên sinh ... "
Cao Dương cười nói, "Tiên sinh có chuyện phải ra ngoài trước. Sáng nay chỉ có tôi cùng Hứa tiểu thư ăn sáng.”
Hứa Niệm An mỉm cười đi xuống lầu.
Người giúp việc đã sắp xếp tất cả các loại bữa sáng.
Hứa Niệm An uống một cốc nước trước.
Cao Dương nói, “Tiên sinh sợ Hứa tiểu thư ở một mình không thoải mái nên để tôi ở lại đây với cô.”
Hứa Niệm An lại cười, “Cảm ơn."
Cao Dương quan sát cô một lúc rồi cười hỏi, " Hứa tiểu thư thoạt nhìn giống như có điểm mất mát, có phải hay không sáng sớm không nhìn thấy tiên sinh, có điểm tưởng niệm tiên sinh?"
Không phải, cô cũng không.
Nhưng đôi khi sự thật chỉ thích hợp để nói trong lòng, Hứa Niệm An cầm một miếng bánh mì lên bóp mạnh, lúc này cưỡng bức cô nói ra những lời trái lương tâm, "A, một ngày không thấy như cách ba thu."
Cao Dương vui vẻ cầm điện thoại ghé vào tai, giọng điệu gấp gáp khiến Hứa Niệm An muốn tát anh ta một cái chết đi sống lại, "Tiên sinh, ngài có nghe thấy không? Hứa tiểu thư nói một ngày không gặp anh như cách bat hu đó.”
Hứa Niệm An: Cô ấy thật sự không thể chụp chết anh ta không?
Cao Dương nói xong liền vui vẻ cúp điện thoại, đối với Hứa Niệm An nói, "Hứa tiểu thư, tiên sinh nói cô cứ ăn bữa sáng từ từ. Tiên sinh vừa nói muốn trở lại đưa cô đi làm."
Hứa Niệm An cắn bánh, "Không phải anh ấy ra ngoài có chuyện gì sao?"
Cao Dương nói, “Tiên sinh nói, vì tiểu thư nghĩ về ngài ấy như vậy, nên việc của ngài trì hoãn một hai ngày cũng không thành vấn đề."
Hứa Niệm An, “………………”
Một giờ sau, Mục Duyên Đình thực sự như Cao Dương nói, anh ta bước vào cùng một nhóm người, vẻ mặt nhạt nhẽo, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An bị ánh mắt thiêu đốt của anh làm cho hoảng sợ, thân thể cô bất giác lùi lại một bước.
Mục Duyên Đình đi thẳng về phía cô nắm lấy tay cô, tuy về mặt luôn lạnh lùng nhưng giọng nói lại vô thức nhẹ nhàng, anh hỏi, "Cao Dương nói khi sau khi xuống giường, em tìm tôi. Nhớ tôi sao?”
Nụ cười của Hứa Niệm An có chút nứt ra, "Đúng vậy.”
Nghe xong, Mục Duyên Đình câu lên khóe miệng, tâm trạng dường như tốt lên, "Không ngờ em lại dính người như vậy.”
Hứa Niệm An, "Mục tiên sinh, kỳ thực tôi có thể tự mình đến công ty, vì vậy tôi không cần anh tốn nhiều thời gian và sức lực để quay lại."
Mục Duyên Đình có chút không vui, "Tôi không muốn để phụ nữ của mình chịu ủy khuất, vì em muốn nhìn thấy tôi, tôi đáp ứng em là được.”
Hứa Niệm An: Hahaha, anh thích là được.
Hứa Niệm An nhận được cuộc gọi từ Đàm Tinh trên đường đi, “Chị An An, chị đã đến công ty chưa?"
Hứa Niệm An, "Còn đang đi trên đường, có chuyện gì sao?"
Bên kia thì thầm nói, “À, không có gì đâu. Hôm nay không phải chúng ta đi ngoại cảnh sao? Em đến rồi. Nhưng Quý tổng cũng vừa mới đến. Mấy lần gần đây, cho dù đó là cho các sự kiện hay quay phim điện ảnh, truyền hình, trang sức đều là Quý thị cung cấp."
Từ thái độ của Hứa Niệm An đêm qua, Đàm Tinh đã cảm thấy có vẻ như cô ấy không muốn gương vỡ lại lành.
Mặc dù không thích quan tâm đến nội tình của những nhà hào môn này, nhưng Đàm Tinh khinh thường nhất, là người để vợ mình bị hãm hại bởi tiểu tam, dù anh ta có là tổng tài, một tên cặn bã không đáng có hạnh phúc.
Tại sao khi biết được bộ mặt thật của tiểu tam, anh ta quay đầu lại, nữ nhân phải tha thứ chứ?
Nữ nhân cần anh