Bởi vì hàng năm chú trọng bảo dưỡng cùng rèn luyện, cho nên dù đã ngoài tám mươi tuổi nhưng Mục lão gia vẫn rất lanh lợi.
Ông nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chống nạng đứng lên, cười với Hứa Niệm An, "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi. Cháu ta, nó trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy từ khi nào."
Cô nghe xong, có chút xấu hổ đứng lên, định đi ra ngoài, nhưng đã thấy Mục Duyên Đình bước vào rồi.
Anh nhìn chằm chằm Hứa Niệm An một lúc, chắc chắn rằng cô không sao, sau đó quay sang chào Mục lão gia, “Ông nội.”
“Hừm!” Mục lão gia giả vờ tức giận hừ lạnh một tiếng, “Con vẫn biết có ông ở đây sao?"
Mục Duyên Đình trên mặt một mảnh đạm nhiên, "Ông nội nói gì vậy, ông nội vĩnh viễn là người thân thiết nhất với con, làm sao con có thể quên ông nội đây."
Mục lão gia, "Lời ngoài miệng thật dễ nghe, hôm nay không phải ta mang An An đến đây, con có thể về đây không? Như thế nào, chẳng lẽ con còn sợ ông nội ăn thịt con bé sao? Trong lòng con, ông nội có phải là loại người không nói đạo lý không?”
Đương nhiên Mục Duyên Đình biết ông nội là người thế nào, tuy là người nghiêm khắc, những cũng từ ái, càng hiểu suy nghĩ của con cháu, nhưng không biết tại sao, khi nghe tin ông nội tìm người đưa Hứa Niệm An trở về nhà chính, từ đáy lòng anh đã cảm thấy bất an và hoảng sợ. Có rất nhiều cha mẹ ở hào môn thế gia thường dùng bổng đánh uyên ương rất nhiều, nhưng không phải cha mẹ nào dùng bổng đánh uyên ương cũng là người cứng lòng hoặc không thương con cháu.
Ngược lại, họ thà chính mình đóng vai ác, cũng chỉ để con cái không mắc sai lầm.
Anh sợ ông nội cũng như thế này nên bỏ cuộc họp quan trọng xuống, lao tới không ngừng.
Mãi cho đến khi Hứa Niệm An đứng trước mặt anh an toàn, trái tim anh mới lắng xuống.
Mục Duyên Đình chậm rãi đi về phía Hứa Niệm An, đứng bên cạnh cô, khoác tay lên eo cô, ngẩng đầu lên nói với Mục lão, “Ông nội yêu con nhất, làm sao con không biết, nhưng An An lần đầu tiên đến nhà chính, con sợ rằng cô ấy biểu hiện không tốt, phá vỡ quy tắc của ông nội và làm ông nội không vui."
"Hừm, nói thật dễ nghe, đừng cho rằng ông không biết những gì con đang suy nghĩ. Còn không phải sợ lão nhân gia ta khi dễ An An sao? Đừng lo lắng, ta không phải là đồ cổ hủ như vậy đâu.”
Mục lão vừa nói vừa dặn dò chị Trần bên cạnh, “Đi vào bếp nấu thêm những món mà đứa nhỏ này yêu thích.”
Chị Trần vui vẻ đáp lại, xoay người vào phụ giúp phòng bếp.
Sau khi chị Trần rời đi, Mục lão gia quay trở lại chỗ ngồi của mình và nói với Mục Duyên Đình, "Vì hai đứa đã sống chung với nhau, khi nào thì định kết hôn?"
Hứa Niệm An ngạc nhiên.
Trước khi Mục Duyên Đình trả lời, cô ấy vội vàng nói, “Mục lão gia, Mục tiên sinh, hai người nói chuyện trước, con xuống bếp giúp.”
Mục Duyên Đình nắm lấy cánh tay cô, “Có dì Trần ở trong bếp rồi, em đi làm cái gì?”
Hứa Niệm An liếc anh một cái.
Hứa Niệm An nhìn thoáng qua khuôn mặt xem kịch vui của Mục lão gia tử, xấu hổ cười cười, nhẹ nhàng mà đem tay Mục Duyên Đình gỡ ra, “Liền đi giúp đỡ, ha ha, giúp đỡ.”
Nói xong liền chạy chậm vào phòng bếp.
Cô không muốn thảo luận với những người lớn tuổi ở đây về việc kết hôn hay không, cô có nên nói sự thật, nói rằng cô bị ép buộc phải trả ơn cho Mục Duyên Đình không?
Ước chừng lão gia tử sẽ trực tiếp đi bệnh viện luôn, đúng không?
Bây giờ cô tìm cớ lẻn vào bếp trước, cố gắng giải thích mọi chuyện như thế nào, đó là chuyện của Mục Duyên Đình.
Hứa Niệm An lặng lẽ tự khen mình trong lòng.
Chị Trần sửng sốt khi thấy Hứa Niệm An đi tới, chị cười, "Hứa tiểu thư, sao cô lại vào bếp? Nơi này có tôi rồi. Cô đi bồi lão gia đi."
Hứa Niệm An cười, "Hai người họ phải nói nhiều chuyện, con không tiện xen vào. Không bằng đến đây để giúp dì Trần."
Chị Trần gật đầu tán thưởng, “Ngày nay, đối với một cô gái trẻ như Hứa tiểu thư, rất ít người thích vào bếp.”
Hứa Niệm An, “Dì Trần, dì cứ gọi con là Tiểu Hứa hay An An.”
Chị Trần xua tay nhanh chóng, "Làm như thế sao được, làm như thế sao được.”
Hứa Niệm An liếc nhìn đầu bếp đang bận rộn trong bếp hỏi, “Vậy con có thể giúp gì cho dì?”
Mặc dù Hứa Niệm An nói là giúp, nhưng chị Trần thật sự có thể để cô làm việc sao?
Mục gia có rất nhiều đầu bếp, lại để thiếu phu nhân tương lai hỗ trợ, trừ khi họ không muốn làm việc nữa.
Chị Trần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng nói, “Nếu không Hứa tiểu thư gọt hoa quả đi.”
Dù sao Hứa Niệm An cũng đang muốn tránh hai người kia, nên làm gì, cũng không thành vấn đề.
Dì Trần nhanh chóng cầm lấy trái cây đến, cười nói, “Mục tiểu tiên sinh thường không có trái cây nào thích ăn, nhưng đây là những thứ cậu ấy thường ăn.”
Hứa Niệm An cầm lấy và cùng làm với dì Trần.
Vừa rửa sạch trong bồn rửa, vừa hỏi, “Mục tiên sinh bình thường thích ăn món gì?”
Chị Trần nghĩ rằng Hứa Niệm An hỏi điều này vì cô ấy quan tâm đến Mục Duyên Đình và rất vui sướng.
Dù gì thì bà ấy cũng đã ở nhà họ Mục mấy chục năm rồi.
Bà ấy đã coi nơi này là nhà của mình, bà không có con, bà nhìn Mục Duyên Đình lớn lên và coi anh ấy như con đẻ của mình.
“Mặc dù Mục tiểu tiên sinh chưa bao giờ nói rằng cậu ấy đặc biệt thích ăn đồ ăn kiểu gì, nhưng là à ... " Bà khẽ nói với Hứa Niệm An, "Tôi ở nhà họ Mục nhiều năm như vậy, tôi đã đoán ra khẩu vị của cậu ấy rồi. Đừng suốt ngày nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cậu ấy. Thực ra là cậu ấy thích đồ ngọt nhất nhưng lại không thích đồ cay. Nếu cô muốn nấu cho Mục tiểu tiên sinh trong tương lai, các món ăn nên thanh đạm. Suy nghĩ một chút thời gian trôi qua thật mau, khi tôi đến nhà họ Mục lần đầu, Mục tiểu tiên sinh vẫn chưa chào đời, bây giờ tôi sắp nhìn cậu ấy kết hôn.”
Thực ra, Hứa Niệm An chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Cô không biết mối quan hệ giữa hai người có thể kéo dài bao lâu, nhưng cô không ngờ rằng mình chỉ nói chuyện phiếm một câu, mà dì Trần lại kể mọi chuyện một cách tận tâm như vậy.
Hứa Niệm An đột nhiên cảm thấy xấu hổ, trên má nhuộm một lớp phấn hồng.
Trong mắt dì Trần, chỉ nghĩ Hứa Niệm An thẹn thùng.
“Đang nói cái gì vậy?” Đột nhiên giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Hứa Niệm An giật mình, bàn tay cầm dao gọt hoa quả run lên một chút, "A-- "
Máu trên đầu ngón tay cô chảy ra, mắt Mục Duyên Đình tối sầm lại, anh bước tới nắm lấy tay cô, nhăn nhó và nói, “Tại sao em lại bất cẩn như vậy?”
Mục Duyên Đình vừa nói vừa đưa ngón tay bị thương của Hứa Niệm An vào miệng, giúp cô cầm máu.
“Đừng …”
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, ngón tay của cô bị giữ trong miệng anh.
Hứa Niệm An cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô muốn rút tay ra, nhưng không rút được, vì vậy cô cười nói, “Kỳ thực không có chuyện gì, đây chỉ là vết cắt nhỏ."
Mục Duyên Đình nắm chặt tay cô, sắc mặt hơi trầm xuống, "Chảy máu rồi, còn nói không có gì? Qua đây theo tôi băng bó."
Hứa Niệm An bị anh ta dẫn lên lầu.
Dì Trần ở phía sau nhấp miệng khẽ cười, nói nhỏ bên cạnh Mục lão gia, “Lão gia, người xem, tiểu tiên sinh đối với Hứa tiểu