Hứa Niệm An cảm thấy hôm nay Mục Duyên Đình có chút kỳ lạ, làm sao cứ muốn hỏi về chuyện lúc nhỏ của cô ấy?
Để làm cho Mục Duyên Đình an tâm, Hứa Niệm An nói cho anh biết tình hình trong giấc mơ của cô, "Tôi không có nhớ gì cả. Nhưng đôi khi tôi mơ thấy tôi ở trong một ngọn lửa, trong giấc mơ của tôi còn xuất hiện một anh trai nhỏ, nhưng giấc mơ rất mơ hồ, khói mù mịt khắp nơi, tôi không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh trai nhỏ trông như thế nào, tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng hai chúng tôi đang nắm tay nhau chạy trốn, nhưng ngọn lửa đã lan đến mọi ngóc ngách trong nhà, tôi sợ rằng nó sẽ làm tổn thương anh trai nhỏ, liền đêm anh ấy đẩy ra, nhưng sau đó tôi dường như bị ngọn lửa nuốt chửng, mỗi khi mơ tới lúc này sẽ bừng tỉnh, tôi nghĩ rằng thương chấn tâm lý sau khi bị mắc hỏa hoạn."
Mục Duyên Đình càng nghe càng cảm thấy tình cảnh này quen thuộc, nếu nhớ không lầm thì lúc đó anh và Tiểu Phúc Tử cũng là như vậy.
Tiểu Phúc Tử đã đẩy anh ra để cứu anh, nhưng Tiểu Phúc Tử đã bị lửa nuốt chửng.
Mục Duyên Đình đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, anh đứng dậy và nói với Hứa Niệm An, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Hứa Niệm An gật đầu và liếc nhìn bánh bao nhỏ trên bàn, cắn môi, định đưa tay ra ngay khi Mục Duyên Đình đi ra ngoài.
Mục Duyên Đình sải bước tới cửa, vừa mở cửa, anh đột nhiên quay lại nhìn cô, “Không được ăn vụng.”
Hứa Niệm An: ……………..
Cô cảm thấy mình có thể có một người ba khác trong tương lai, Mục ba ba.
Bên ngoài phòng bệnh, Mục Duyên Đình lấy điện thoại di động ra gọi cho Cao Dương, "Tôi muốn biết thông tin chi tiết về khoảng thời gian từ khi sinh ra đến sáu tuổi của An An, sau khi trở về đế đô, hãy giúp tôi hẹn với Cố Giao Giao."
Cao Dương hơi ngạc nhiên, “Tiên sinh muốn gặp Cố tiểu thư sao?”
Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, “Có một số việc, tôi phải đích thân xác nhận.”
Cao Dương, “Vâng.”
Khi Mục Duyên Đình quay lại phòng bệnh lần nữa, y tá vừa đo nhiệt độ cơ thể của Hứa Niệm An xong, “Ba mươi bảy độ thì hết sốt rồi.”
Hứa Niệm An cảm ơn, sau đó hỏi, “Khi nào tôi có thể xuất viện?”
Y tá giúp cô treo lại chai thuốc, “Nói chung, cô có thể xuất viện sau khi truyền xong chai thuốc này, nhưng cô nên hỏi bác sĩ để biết thêm chi tiết.”
“Được.” Hứa Niệm An nói lời cảm ơn một lần nữa.
Khi cô nhìn lên, cô thấy Mục Duyên Đình đang đứng ở đầu giường nhìn cô.
Anh cao ráo, diện mạo tuấn dật, với đôi mắt đen sâu thẳm lẳng lặng chăm chú nhìn cô, bên ngoài nắng gắt, hắt cả cửa sổ thủy tinh lên người, làm trên người anh sáng lên một vùng sang chói lóa.
Hứa Niệm An ngẩn người ra.
Cô y tá nhỏ đột ngột đỏ mặt, vừa cúi đầu tiêm cho Hứa Niệm An, cô vừa nói nhỏ, "Bạn trai của cô thật là soái, anh ấy thật tốt với cô. Anh ấy đã ở bên cô từ tối hôm qua. Đã đẹp trai như vậy, lại còn kiên nhẫn và cẩn thận. Thật khó để tìm một người giống bạn trai của cô bây giờ.”
Cơn đau trên mu bàn tay ngay lập tức kéo suy nghĩ của Hứa Niệm An trở lại hiện thực.
Khi nghe những lời của cô y tá nhỏ, Hứa Niệm An chỉ mỉm cười.
Mặc dù đã cùng Mục Duyên Đình trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng cô không biết bọn họ hiện tại là quan hệ gì.
Họ là bạn trai và bạn gái sao?
Có vẻ như không phải, ít nhất thì Mục Duyên Đình chưa từng nói với cô như vậy.
Anh chỉ nói rằng cô là người phụ nữ của anh, nhưng một người phụ nữ không giống với bạn gái.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hứa Niệm An không khỏi có chút mờ mịt.
Cô y tá lại nhìn Mục Duyên Đình, xoay người rời đi, những anh chàng soái ca như thế này đều là bạn trai của người khác a.
Hứa Niệm An ngồi trên giường nhìn lên chất lỏng trong suốt đang nhỏ từng giọt, đột nhiên nghĩ tới một câu thành ngữ, tích thủy xuyên thạch. (*)
(*) Thành ngữ “Tích thủy xuyên thạch”: từng giọt nước nhỏ lâu ngày xuyên quá đá, tức là nước chảy đá mòn, ý nói có chí thì nên.
Cảm giác của cô về Mục Duyên Đình có giống với câu thành ngữ này không?
Rõ ràng ban đầu cô tránh anh và cố gắng rời bỏ anh, nhưng lần này cô bị bắt cóc, cái đầu tiên cô nghĩ đến là Mục Duyên Đình.
Chính là trải qua tình cảnh này, làm cô một lần nữa tiếp nhận một mặt khác trong tình cảm của mình, cô lại cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Anh có lẽ đã nhận ra sự biến hóa trong mắt Hứa Niệm An, sau khi y tá rời đi, Mục Duyên Đình ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Niệm An lắc đầu, “Không có gì.”
Cô hỏi Mục Duyên Đình, “Mấy ngày nay, anh ở Hồng Kông, ở đế đô hẳn là có rất nhiều công việc dồn lại chờ anh xử lý? Vì tôi không sao, anh hãy trở về đế đô trước đi."
Mục Duyên Đình bình tĩnh nói, "Nếu mọi chuyện tôi đều tự mình làm thì tôi nuôi nhiều người như vậy làm gì? Không cần nghĩ tới cái này, đợi em xuất viện, chúng ta cùng nhau trở về đế đô."
Vừa dứt giọng, điện thoại của Mục Duyên Đình đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem thử thì đó là một số ẩn danh, đây là số riêng của anh, ít người biết, huống chi là bất kỳ cuộc gọi bán hàng nào, Mục Duyên Đình do dự một lát, rồi bắt máy.
Ngay sau khi nó đã được kết nối, một giọng nữ đến từ micro, "Xin chào, Mục tiên sinh, tôi là bạn tốt của Hứa Niệm An, Khương Sơ Tình. Tôi đã gọi điện thoại cho cô ấy nhưng nó luôn trong tình trạng tắt máy, ngài có biết hiện tại cô ấy ở đâu không?”
Khương Sơ Tình nói một cách thận trọng.
Trên thực tế, cô đặc biệt sợ rằng Mục Duyên Đình sẽ trực tiếp cúp điện thoại của cô, mà cuối cùng cô từ kim chủ của mình vất vả lắm mới lấy được.
Lúc trước cô ấy đang quay phim ở phim trường, mỗi ngày đều mệt cùng cẩu giống nhau, chưa nói đến việc liên lạc với Hứa Niệm An, cô ấy cũng rất ít khi động đến điện thoại di động, quay xong thì cô ấy ôm đầu lăn ra ngủ, mãi đến ngày hôm qua mọi cảnh quay của cô ấy mới hoàn thành.
Khi cô có thời gian để lấy điện thoại di động và gọi cho Hứa Niệm An. Nhưng cô ấy mãi không liên lạc được.
Cô ấy nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Hứa Niệm An và xem.
Không xem không biết, Khương Sơ Tình đã rất sốc khi nhìn thấy Hứa Niệm An đã làm hòa với Quý Thừa Ngọc, nhưng cô ấy luôn cảm thấy điều này không đúng.
Tính cách của Hứa Niệm An, người khác không biết, cô ấy không biết rõ sao?
Hơn nữa, ngay cả khi cô ấy thực sự muốn làm hòa với Quý Thừa Ngọc, cô ấy không thể không nói với cô.
Thấy điện thoại của Hứa Niệm An không nghe được, Khương Sơ Tình quay sang Quý Thừa Ngọc, nhưng điện thoại của anh ta cũng không nghe được.
Khương Sơ Tình trong lòng vô cùng lo lắng, cuối cùng, cô ấy không còn cách nào khác lợi dụng kim chủ của mình không chú ý, lén dò ra số điện thoại di động của Mục Duyên Đình từ điện thoại di động của kim chủ, liền gọi cho Mục Duyên Đình.
Thật ra Khương Sơ Tình chỉ muốn thử vận may, dù sao nếu Hứa Niệm An thực sự hòa giải với Quý Thừa Ngọc, tương đương với việc đội cho Mục Duyên Đình một chiếc mũ xanh thật lớn. Đến lúc đó đừng nói tiếp điện thoại của cô, chỉ sợ còn sẽ đem lửa giận kéo lên người cô luôn.
Không phải có một câu nói như thế này sao? Cổng thành cháy, vạ luôn cá dưới ao. Nhưng Hứa Niệm An không liên lạc được, Khương Sơ Tình không thể quan tâm nhiều như vậy, do dự một lúc, cuối cùng cô ấy bấm điện thoại của Mục Duyên Đình.
Mục Duyên Đình đương nhiên biết Khương Sơ Tình, bạn tốt của Hứa Niệm An, người Hoắc Định Hiên sủng ái.
Anh liếc nhìn Hứa Niệm An và đưa điện thoại cho cô, “Cuộc gọi của Khương Sơ Tình.”
Hứa Niệm An sửng sốt, vội vàng nói nhỏ trong điện thoại, "Sơ Tình, là mình, cậu sao lại gọi tới đây?"
Khương Sơ Tình thở dài chửi rủa, "Mình có biện pháp nào? Đồ khốn kiếp, cậu chết ở nơi nào mấy ngày nay? Cậu không ở trong căn hộ của tôi, điện thoại đã tắt máy. Cậu đang muốn nổi loạn sao? Hơn nữa, vì cậu đang ở với Mục Duyên Đình, tin nhắn trong vòng bạn bè cậu đăng có ý gì vậy?"
Hứa Niệm An xoa trán và cười nói, “Cậu hỏi nhiều như vậy cùng một lúc, mình nên trả lời cái nào trước?”
Khương Sơ Tình nói, “Đầu tiên, bây giờ cậu ở đâu?”
Hứa Niệm An cười, “Ở bệnh viện.”
Hứa Niệm An cầm điện thoại để ra xa.
Khi âm thanh the thé lắng xuống, cô mới đưa điện thoại trở lại tại cô, “Cậu nhỏ giọng thôi.”
Khương Sơ Tình không thể bình tĩnh được, qua ống nghe, Hứa Niệm An nghe thấy mặc quần áo vụn vặt, “Làm sao có thể khiến mình nói nhỏ? Ở bệnh viện nào, mình sẽ đến gặp cậu ngay bây giờ.”
Hứa Niệm An, “Không phải ở đế đô, mình sẽ giải thích vấn đề này cho cậu ngay cả khi mình trở về đế đô.”
Khương Sơ Tình nghĩ một hồi rồi đành phải từ bỏ, “Thôi, vì Mục Duyên Đình bên cạnh cậu, mình không có gì phải lo lắng, chú ý đến thân thể của cậu, liên lạc với mình ngay lập tức khi về đế đô.”
Hứa Niệm An cười gật đầu, trả điện thoại cho Mục Duyên Đình, “Mục tiên sinh, tôi muốn xuất viện.”
Vẻ mặt của Mục Duyên Đình nhàn nhạt.
Khi anh ấy đi vào phòng buổi sáng, anh ấy nghe thấy những gì cô y tá