Lời này của Mục Duyên Đình làm Hứa Niệm An ngạc nhiên, cô hỏi, “Anh, anh có ý gì?”
Mục Duyên Đình uống một ngụm nước, giọng nói có chút lãnh đạm, “Không có chuyện gì, chỉ muốn nói cho em biết, đừng ngốc, au cũng đều tin."
“Anh nói chú Cao?" Hứa Niệm An nó, "Ông ấy đã cứu tôi. Mẹ tôi hiện tại không còn nữa. Đối với tôi, ông ấy giống như người thân của tôi vậy. Những gì anh nói có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hoặc chú Cao thậm chí không biết Trình Gia Hợp là cháu của Trình Hạo Nhiên. Nếu biết, tại sao ông ấy không nói với tôi? Hơn nữa, Trình Gia Hợp là cháu của Trình Hạo Nhiên cũng không liên quan gì đến tôi. Tôi biết xung quanh anh người âm mưu và thủ đoạn có quá nhiều, cho nên anh cần phải suy nghĩ nhiều hơn về mọi thứ, nhưng tôi nghĩ có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này không."
Mục Duyên Đình không lên tiếng, lười biếng dựa vào vị trí, chớp mi mắt, lạnh lùng nhìn cô.
Hứa Niệm An rụt cổ lại và cười nói, "Nhưng đừng lo, tôi sẽ cẩn thận. Cẩn thận trong mọi chuyện là đúng, và tôi sẽ không tin tưởng bất cứ ai."
Mục Duyên Đình liếc mắt, ngữ khí có vài phần nguy hiểm, “Không tin bất cứ ai?”
Anh nhấn hai chữ bất kỳ thật mạnh.
Mong muốn sống sót của Hứa Niệm An cực kỳ mạnh mẽ và sửa đổi những gì cô nói vừa rồi, “Ngoại trừ Mục tiên sinh, tôi sẽ không tin tưởng bất cứ ai.”
Lông mày của Mục Duyên Đình khẽ nhúc nhích, và giọng nói lạnh lùng, “Tốt lắm.”
Hứa Niệm An: vẫn giữ trên mặt một nụ cười yếu ớt.
Thực ra trong lòng: Tôi thực sự không biết phải miêu tả người đàn ông này như thế nào.
Cuộc họp cổ đông của Thạch Ngọc Tường dự kiến diễn ra vào thứ Tư tuần này.
Vì Hứa Niệm An trước đó đã tiết lộ di chúc của Hứa lão gia, nhiều người vẫn còn hoài niệm ánh hào quang của Thạch Ngọc Tường khi Hứa lão gia còn ở đó, nên việc để Hứa Niệm An tiến vào Thạch Ngọc Tường trở thành tâm điểm thảo luận tại đại hội cổ đông này.
Mục Duyên Đình hỏi, "Tôi nghe nói rằng em đã mua cổ phần của Quý thị trong Thạch Ngọc Tường?"
Nghe được Quý thị hai chữ này, Hứa Niệm An trong lòng cân nhắc một chút, cô đã mua lại một số cổ phiếu của Thạch Ngọc Tường từ Quý thị, nhưng đồng dạng, cô ấy cũng mua rất nhiều cổ phiếu phân tán khác.
Vậy, người đàn ông này có ý gì khi nhắc đến một mình Quý thị?
Suy cho cùng, trong lòng Hứa Niệm An, Mục Duyên Đình quá độc đoán và chiếm hữu, tuy nói điềm tĩnh như vậy nhưng ai biết trong lòng anh ta nghĩ gì.
Hứa Niệm An cười và nói them, "Tôi mua nó theo giá thị trường, và tôi cũng mua một số cổ phiếu phân tán ..."
Mục Duyên Đình cười.
Mục Duyên Đình là một người không dễ cười, nhưng vì anh ấy trông rất ưa nhìn, lại đẹp đến mê hồn, nên dù anh ấy luôn có một khuôn mặt lạnh lùng thì người khác sẽ nghĩ rằng anh ấy đẹp trai, và có khuôn mặt đẹp trai này, ai còn quan tâm đến việc anh cười hay không cười.
Vì vậy, nụ cười của anh đẹp đến bi thảm, khiến ai cũng phát hờn.
Do đó, một số người thực sự chỉ cần một nụ cười liền có thể sinh ra mị hoặc.
Mục Duyên Đình tuấn mỹ tức giận cười nói, “An An, tôi không nói gì, em căng thẳng cái gì?”
Hứa Niệm An trong lòng: Haha, nếu như tên biến thái bá đạo như anh nói cái gì, còn không phải sẽ khiến tôi khẩn trương hơn sao.
Trên mặt Hứa Nặc An làm vẻ ủy khuất, “Tôi, tôi còn không phải sợ anh hiểu lầm sao?”
Mục Duyên Đình đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt, trong lòng không khỏi suy nghĩ, xem ra, người phụ nữ này quan tâm đến mình nhiều hơn, anh chỉ tùy tiện hỏi một câu, cô ấy liền giải thích với anh một cách thận trọng.
Mục Duyên Đình tâm trạng tốt, ăn rất ngon, không khỏi nghĩ đến chuyện khác, “Ăn xong chưa? Ăn xong chúng ta trở về Cẩm Viên.”
Lúc này, Hứa Niệm An lại cảm thấy nụ cười của Mục Duyên Đình có chút ẩn ý.
Mục Duyên Đình đưa tay về phía cô, nhẹ nói, “Đi thôi.”
Ngồi trên xe, Hứa Niệm An có chút căng thẳng, mặc dù không nói lời nào, nhưng cô cảm thấy có một số việc, cô không có lý do gì để trốn tránh.
Có lẽ trong lòng cô đã đồng ý rồi, nhưng cô sắp trải qua những chuyện chưa từng trải qua, trong lòng lại có chút khẩn trương.
Mục Duyên Đình ngồi trong xe im lặng một cách lạ thường, anh cầm tay Hứa Niệm An vuốt ve, tay cô không phải thập phần đẹp giống những người chơi piano, ngược lại, Hứa Niệm An có bàn tay nhỏ, với một chút thịt ở mu bàn tay, ngón tay rất nhỏ, mềm mại như không có xương.
Mục Duyên Đình nhéo đến nghiện.
Anh nghĩ, tại sao người phụ nữ này lại mềm mại trong mọi thứ trừ tính tình ương ngạnh, đè ở dưới thân cô mềm mại, sờ vào cũng cảm thấy mềm mại.
Lúc này anh không khỏi vui mừng, cũng may đêm đó anh xen vào chuyện người khác cứu cô, nếu không, anh tìm cái vật nhỏ mềm mại này ở đâu.
Khi Mục Duyên Đình nghĩ như vậy, không thể tránh khỏi đầu óc có chút loạn, chỉ cần nhéo bàn tay nhỏ bé của Hứa Niệm An cũng không thể thỏa mãn anh, anh không kìm nén được dục vọng, trực tiếp ôm Hứa Niệm An vào lòng, ấn vào trong lòng, cúi đầu trên người Hứa Niệm An.
Anh thở phì phò bên tai cô, "Đôi tay nhỏ nhắn thật mềm. Một lát nữa quay lại Cẩm Viên. Tôi sẽ thử những chỗ khác xem chúng có mềm như vậy không."
Khuôn mặt Hứa Niệm An đỏ bừng đến tận mang tai.
Mặc dù tài xế phía trước vẫn luôn coi như không nghe thấy, nhưng không nghe thấy với coi như không nghe