Cuối cùng, cũng thoát khỏi Nghiêm Cảnh Hàn, kẻ đáng ghét và phiền phức, Mục Duyên Đình ngồi trên ghế bên giường và siết chặt tay Hứa Niệm An.
Hứa Niệm An cười với anh, “Sao vậy?”
Vẻ mặt của Mục Duyên Đình rất bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm, anh nói nhẹ, “Không có chuyện gì, liền cảm thấy như vậy khá là tốt.”
Hứa Niệm An cười hỏi, “Cái gì tốt?”
Mục Duyên Đình, “Đó là khi em ở bên anh.”
Hứa Niệm An, “Anh thực sự chưa từng yêu đương bao giờ”
Mục Duyên Đình, “Sao em lại hỏi vậy?”
Hứa Niệm An nói, “Em cảm thấy không giống. Khi anh nói những lời âu yếm, giống như hạ bút thành văn, không giống người chưa từng yêu."
Mục Duyên Đình nhướng mày, "Dù anh không có kinh nghiệm nhưng tư chất và khả năng lĩnh ngộ rất tốt. Đây gọi là tự học mà không cần thầy dạy, vậy còn em? Em đã yêu bao nhiêu lần rồi?"
Hứa Niệm An sửng sốt, cô đã yêu bao nhiêu lần?
Cô ấy đã thích Quý Thừa Ngọc từ năm mười lăm tuổi, nhưng thứ tình yêu đơn phương đó là thứ tình yêu không có kết quả, tình yêu đơn phương không được tính là tình yêu đi?
Dù sau đó Quý Thừa Ngọc đã kết hôn với cô ấy dưới áp lực của Quý Khánh Sơn, dù sống chung dưới một mái nhà nhưng họ đã trở thành những người xa lạ thân thuộc nhất.
Nghĩ về điều này, cô sống 24 năm, cô ấy chưa từng nói qua yêu đương.
Nụ cười của Hứa Niệm An có chút se lại, “Nếu nói tình yêu phải là sự tương tác của hai người, thì khiêm khắc mà nói, em cũng chưa từng trải qua.”
Đôi mắt Mục Duyên Đình bị những lời này làm cho sáng lên, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh vừa hôn vừa cười thấp giọng, "Tốt lắm."
………
Buổi tối hôm đó tầm lúc hai giờ sáng, mấy cái V lớn trên Weibo cùng nhau tung tin, một nhà sản xuất nổi tiếng trong nước tên H, trốn thuế, quan hệ bất chính trong thời gian dài với nhiều nữ diễn viên, sử dụng quan hệ quen biết để loại trừ những người bất đồng chính kiến, và thậm chí bị nghi ngờ rửa tiền.
Một hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ.
Ngay khi mọi người đang đồn đoán về tên tuổi của nhà sản xuất họ H.
Một số Weibo lớn V đã trực tiếp đăng tải những bức ảnh thân mật của đối phương và một số phụ nữ.
Khuôn mặt của phụ nữ đã được đánh nhòa, nhưng khuôn mặt mất hồn hoặc đáng khinh của nhà sản xuất họ H đã được trình bày trước công chúng.
Đó là Hàn Tử Kiều, một nhà sản xuất tên tuổi đang được đà phát triển tại Trung Quốc.
Cư dân mạng được một phen dậy sóng.
Dân mạng Nấm: [Quái, thật là kinh tởm, loại cặn bã này không có ai quản sao?]
Dân mạng Hoa Bảo Bảo: [Nghe nói người này có hậu thuẫn, bắt đầu từ năm ngoái chương trình hot Nữ thần giá lâm, bị hắn giật từ tay nhà giám chế trước]
Cư dân mạng Chán chê nhưng cao thủ: [Mấy cái kể trên đều là tội nhỏ, nhưng trốn thuế, rửa tiền đã là tội lớn rồi đúng không? ]
Không lâu sau, một cư dân mạng khác đã đăng tải một bộ ảnh, trong ảnh là Hàn Tử Kiều đang nằm trên giường khách sạn với tay chân bị trói, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót.
Cư dân mạng càng hưng phấn hơn.
[Hắn ta thực sự có sở thích này?!] Với hình ảnh một khuôn mặt hoảng sợ.
[Đồ cặn bã đã hại bao nhiêu cô gái? Sao đến bây giờ mới bị phanh phui?]
[Bộ phận liên quan có quan tâm không?]
Weibo gần như tê liệt trong miệng của rất nhiều cư dân mạng.
Để ngăn chặn sự việc lên men đến mức không thể kiểm soát, các bộ phận liên quan lần lượt đăng lại tin tức trên Weibo lớn V vào sáng hôm sau, đồng thời nêu đúng lập trường của mình, “Đối với sự kiện lần này nhất định nghiêm trị không tha!”
Hứa Niệm An nhận được tin này thì đã là sáng ngày thứ ba.
Sau ba ngày, cơ thể của Hứa Niệm An đã hoàn toàn bình phục.
Nhưng khi nghĩ đến cuộc họp cổ đông của Thạch Ngọc Tường chiều nay, Hứa Niệm An không khỏi cau mày, cô luôn hy vọng đạt được "Nữ hoàng giá lâm" để làm bước đệm vào "Thạch Ngọc Tường".
Nhưng giờ đây, cuộc gặp gỡ lần trước hiển nhiên đã thất bại, và hơn thế nữa, cô ấy gần như đánh mất chính mình vì nó.
Vừa nghĩ tới đây, Cao Dương liền mở cửa bước vào, trên tay còn cầm theo hai hộp giữ nhiệt.
Anh bước vào căn hộ, đầu tiên gật đầu với cô, sau đó đặt chiếc hộp giữ nhiệt trong tay lên bàn ăn, quay sang Mục Duyên Đình, người vừa từ phòng tắm đi ra, nói, “Thưa tiên sinh, đây là đầu bếp của Cẩm Viên vì ngài cũng Hứa tiểu thư chuẩn bị, mời ngài dùng.”
Mục Duyên Đình vừa mới gội đầu xong, một ít tóc trước trán vẫn còn hơi ướt, anh ta mặc một bộ đồ ở nhà kaki và quần dài cùng màu, thiếu vài phần lãnh lệ, nhiều vài phần tùy ý cùng lười biếng.
Nghe Cao Dương nói, anh tùy ý gật đầu, tiến lên vài bước rồi ngồi trên sô pha, cầm máy tính bảng trên bàn cà phê lên, kiểm tra tin tức tài chính sớm nhất hôm nay.
Thấy anh có rất nhiều ý định sống ở đây, Hứa Niệm An từ trong phòng ngủ đi qua, hỏi, "Mục tiên sinh, em không sao rồi, anh có hay không cũng nên về Cẩm Viên? Hơn nữa để trợ lý đặc biệt mỗi ngày đem bữa sáng qua lại thực sự quá phiền phức."
Mục Duyên Đình nhìn xuống máy tính bảng trong tay, nghe Hứa Niệm An nói lời này, ngẩng đầu hỏi Cao Dương, "Cậu nghĩ phiền phức sao?"
Cao Dương, "Nhất định không phiền phức."
Thực ra, trái tim anh, emmmmm, đây là phiền phức sự tình sao? Ai muốn được rắc thức ăn cho chó vào sáng sớm?
Tôi không cần ăn sáng hàng ngày, tôi chỉ ăn thức ăn cho chó và tôi đã no.
Đây không phải là cuộc sống của tôi!
Tâm phúc đệ nhất bên người Mục Duyên Đình đâu?
Phải là đệ nhất người ăn cẩu lương mới đúng?
Cao Dương cảm thấy mình không nên dính vào thức ăn cho chó nữa, kính cẩn nói với Mục Duyên Đình, "Thưa tiên sinh, ngài ăn sáng với Hứa tiểu thư trước, tôi đợi ngài ở phía dưới."
Mục Duyên Đình nhàn nhạt ừ, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tin tức.
Mãi cho đến khi Cao Dương rời khỏi căn hộ, Hứa Niệm An bước đến bên cạnh Mục Duyên Đình, nhìn chằm chằm vào anh hỏi, “Mục tiên sinh, sau này anh sẽ không muốn chen chúc trong căn hộ nhỏ này với em chứ?”
Hứa Niệm An mới rời giường, nên mấy sợi tóc trên trán nghịch ngợm dựng lên, Hứa Niệm An đang nói chuyện, vừa dùng tay ấn xuống, buông tay, mái tóc nghịch ngợm lại dựng lên.
Mục Duyên Đình cảm thấy dễ thương, lại đặt máy tính bảng trên tay xuống bàn cà phê, vươn tay kéo cô vào lòng, cúi đầu, dùng tay giúp cô ấn vào mấy sợi tóc đang dựng lên, “Không được sao?”
“Đương nhiên là không được rồi. Thứ nhất, đây không phải là nhà của em; thứ hai, anh là Mục Duyên Đình, không phải gia chủ của Mục gia thì nên sống ở Cẩm Viên không phải sao?”
Mục Duyên Đình vùi mặt vào cổ cô, khịt mũi, trên người cô thoang thoảng mùi sữa khiến anh chìm đắm, "Gia chủ Mục gia thì sao? Gia chủ Mục gia cũng có dục vọng. Vì em không chịu cùng anh trở về Cẩm Viên, vậy anh nhất định phải tới tìm em. Có một câu nói, sơn bất quá, chưa từng nghe qua sao? Còn có, cái xưng hô Mục tiên sinh này, em tính toán dùng đến khi nào?”
Hứa Niệm An giãy giụa một chút, liền muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh, Mục Duyên Đình nơi nào chịu?
Anh mổ môi cô, trầm giọng hỏi, “Theo anh trở về Cẩm Viên đi?”
Hứa Niệm An lắc đầu, thấy sắc mặt của Mục Duyên Đình sắp trầm xuống, Hứa Niệm An vội vàng ôm lấy cổ anh.
Không biết là do vừa mới ngủ dậy hay là trước đó bị sốt.
Giọng nói của Hứa Niệm An có chút mềm mại, cho dù không phải cố ý làm nũng, cũng khiến người ta bất giác dịu dàng hơn, "Không phải là em không muốn đi theo anh trở về đi, kỳ thực là em có lý do.”
Mục Duyên Đình không chút động lòng, lạnh lùng nhìn cô, “Lý do là gì?”
Hứa Niệm An hỏi, “Mục Duyên Đình, anh xem em là gì?”
Mục Duyên Đình nhỏ giọng nói, “Em đương nhiên là người phụ nữ của Mục Duyên Đình.”
Hứa Niệm An lại hỏi, “Loại nào?”
Mục Duyên Đình bị cô làm cho tức giận mà cười, ngày thường cô gái nhỏ này cứ nghĩ cái gì đâu?
“Phụ nữ là phụ nữ, còn loại nào nữa?”
Anh cố ý trêu chọc cô, “Em muốn trở thành loại nào?”
Hứa Niệm An không khỏi mờ mịt, gạt ra Mục Duyên Đình, kéo khóe miệng, ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đi ăn sáng trước đi, nếu không sẽ bị nguội.”
Mục Duyên Đình nắm lấy cánh tay cô, cố chấp hỏi, “Em muốn là loại nào?”
Hứa Niệm An: Cái này dường như quyền chủ động không nằm trong tay cô, phải không?
Mặc dù Hứa Niệm An không còn suy nghĩ muốn thoát khỏi Mục Duyên Đình như trước đây, nhưng không có nghĩa là cô ấy muốn trở thành chim hoàng yến của Mục Duyên Đình.
Điều cô muốn làm bây giờ là hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô và đưa Thạch Ngọc Tường trở lại như trước đây.
Hứa Niệm An chưa kịp trả lời thì điện thoại di động của cô đã đổ chuông.
Mục Duyên Đình miễn cưỡng buông cô ra, Hứa Niệm An đi vào phòng ngủ lấy điện thoại.
ID người gọi là một số không quen thuộc, Hứa Niệm An không biết ai sẽ gọi cho cô sớm như vậy, nên cô do dự một lúc rồi nhấc máy.
Hứa Niệm An chưa kịp nói thì bên kia đã lên tiếng trước, “Xin chào, đây có phải là Hứa Niệm An, Hứa tiểu thư không?”
Hứa Niệm An, “Vâng, là tôi. Tôi có thể hỏi cô là ai được không?”
Đối phương cười, “Tôi là giám chế của chương trình Nữ thần giá lâm. Tôi tên