Hứa Niệm An dường như chìm xuống, đầu óc trống rỗng, cô mở to mắt nhìn người đàn ông đang ở gần bên.
Người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt lạnh lùng của Mục Duyên Đình hiện lên một nụ cười bệnh hoạn, anh ôm cô vào lòng.
Đối với những nữ nhân được đưa tới trước đây, anh chỉ có cảm giác chán ghét.
Quả nhiên, tiểu sủng vật này của anh, là khác biệt.
Chiếc Bentley vốn đang lái êm ái trên đường thì bất ngờ phanh gấp.
Hứa Niệm An đột ngột tỉnh lại, cô vội vàng đẩy người đàn ông trên người ra, rút khỏi cánh tay anh, cảnh giác nhìn anh.
Mặt cô đỏ bừng vì tức giận và hối hận.
Vừa rồi cô đang làm gì vậy? Làm thế nào cô có thể làm điều này?
Trong trường hợp đó, cô có khác gì với Quý Thừa Ngọc.
Người tài xế nhận ra mình đã phá vỡ việc tốt của ông chủ lớn, lo lắng quay đầu giải thích, “Thưa tiên sinh, thực xin lỗi, vừa rồi có một tình huống nhỏ xảy ra.”
Mục Duyên Đình nhàn nhạt hừ một tiếng, lấy điếu xì gà bên hông ra, nhấp một ngụm, phà một hơi trước mặt Hứa Niệm An, nở nụ cười, “Vừa rồi không phải em rất hưởng thụ sao? Giờ là nhìn bằng ánh mắt gì vậy?”
Hứa Niệm An bị anh làm cho nghẹn đến ho khan, “Mục tiên sinh đối xử với một người phụ nữ như thế này không cảm thấy có lỗi sao. Không cảm thấy đánh mất thân phận của mình sao?
“Đối xử như thế nào? Mục Duyên Đình chơi đùa nói những chữ này, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm cô, “Tôi đối với em thật sự có hứng thú, nhưng là …”. Anh nâng cằm cô lên, “Bây giờ không phải là lúc, tôi còn có việc, buổi tối, tôi sẽ làm theo ý của em.”
Hứa Niệm An sắp bạo phát, dựa vào cái gì mà định cô là tài sản riêng của anh.
“Mục tiên sinh sẽ không nghĩ rằng ngài đã cứu tôi thì tôi sẽ là của ngài chứ?”
Mục Duyên Đình cười, giọng nói trở nên lạnh lùng hỏi cô, “Ngoài bản thân em, em còn có cái gì khơi dậy hứng thú của tôi?”
Hứa Niệm An bị gặng hỏi và không còn gì để nói. Ngay từ đầu người đàn ông này đã tuyên bố sẽ không cứu cô một cách vô ích, anh cần phải được trả ơn, thậm chí không có ý định trở thành người tốt trước mặt cô. Bất quá chỉ trong vòng một ngày, anh cường thủ hào đoạt, cường thế bá đạo, chưa bao giờ bận tâm đến cảm thụ của cô.
Anh yêu cầu cô chính là nhu thuận, nghe lời, tựa như đối đãi như một sủng vật.
Nhưng Hứa Niệm An không muốn.
Cô không muốn biến từ người vợ bị bỏ rơi của một người đàn ông lại trở thành sủng vật của một người đàn ông khác.
Nếu cuộc hôn nhân với Quý Thừa Ngọc không thành, ít nhất cô vẫn có quyền quyết định tiếp tục cuộc hôn nhân hay không, nhưng đối với người đàn ông trước mặt, tất cả những gì cô có thể làm là nghe theo.
Bentley nhanh chóng tiến vào một trang viên, Hứa Niệm An nhìn qua cửa kính xe, liền phát hiện đây là nơi tối hôm qua Mục Duyên Đình đưa cô tới.
Hóa ra nơi này là Cẩm Viên.
Nghe nói nơi đây là nơi được yêu thích nhất ở đế đô.
Nam nhân hướng tới nơi này là thể hiện quyền lực, nữ nhân hướng đến nơi này để thể hiện thân phận.
Cao Dương chạy tới mở cửa cho hai người, nói nhỏ bên cạnh Mục Duyên Đình, “Ông Trần đã đợi lâu rồi.”
Mục Duyên Đình gật đầu ra lệnh cho người giúp việc bên cạnh, “Đưa cô ấy lên phòng tôi.”
Cao Dương nhìn Hứa Niệm An đi vào tòa nhà chính, không khỏi nói với Mục Duyên Đình, “Thưa tiên sinh, tình trạng hiện tại của Hứa tiểu thư thật sự không tiện.”
Mục Duyên Đình liếc anh ta một cái