Năm phút sau, khi Hứa Niệm An bước ra khỏi phòng thay quần áo, cô đã mặc một chiếc váy gạc pha lê màu trắng kem cổ sâu chữ V.
Những bông hoa anh đào nở rộ được viền bằng những sợi bạc trên ngực.
Hứa Niệm An có làn da trắng như tuyết, cổ thiên nga duyên dáng, mặc bộ váy này trên người, siêu trần thoát tục, hệt như tiên nữ hạ trần.
Mục Duyên Đình ngồi trên giường ngơ ngác nhìn cô, trong vài giây, bên tai chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập.
Mục Lam ánh mắt cũng sáng lên, vội vàng đi tới, nắm lấy tay Hứa Niệm An, không khỏi khen ngợi, “An An, chị thật là xinh đẹp, không có ai thích hợp với bộ váy này hơn chị.”
Hứa Niệm An cười nói cảm ơn.
Sau đó cô nắm tay Mục Lam, đi đến bên cạnh Mục Duyên Đình, quay người lại trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi, "Nhìn có đẹp không?"
Mục Duyên Đình dường như bây giờ mới tìm được giọng nói của mình, anh nói, "Đẹp.”
Anh có thể thấy rằng bản thân có chút không khống chế được, muốn ôm cô vào lòng mà yêu thương.
Hứa Niệm An mỉm cười hài lòng.
Mục Lam vỗ tay, “Được rồi, mọi chuyện tốt rồi, đi dự tiệc thôi.”
Vừa nói vừa nắm tay Hứa Niệm An bước ra ngoài.
“Chờ một chút.”
Mục Duyên Đình từ trên giường chậm rãi đứng dậy, giọng nói trở lại lãnh đạm thường ngày, “Đẹp thì đẹp, nhưng cái váy này không thể mặc ra ngoài như vậy được.”
Anh nói với Mục Lam, “Em lại đi chuẩn bị cho cô ấy một bộ váy kín đáo hơn đi.”
Mục Lam tròn mắt không tin khi nghe anh nói, “Anh à, anh đùa đấy à, bộ váy này đã là bộ kín đáo nhất của em rồi, được không.”
Cô chỉ vào Hứa Niệm An, nghiêm túc giải thích với Mục Duyên Đình, "Không có hở lưng, không có hở ngực, không có nhìn xuyên thấu. Tại sao anh không hài lòng?"
Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, "Nhưng cổ sâu chữ V."
Mục Lam ngẩng đầu, thở dài một tiếng, sau đó nhìn Mục Duyên Đình với ánh mắt “em phục anh”, "Xin anh đừng đánh giá trang phục của một quý cô bằng con mắt của một thẳng nam, được chứ?!"
Mục Lam nói, kéo Hứa Niệm An tiếp tục đi ra ngoài, "An An, đừng quan tâm đến anh ấy, đến quần áo cũng quản. Nếu sau này kết hôn, còn không phải đem chị trở thành tù nhân nuôi nấng."
Mục Duyên Đình nghĩ thầm, chính mình muốn như vậy, nuôi An An trong lồng, nhưng lại sợ An An sẽ giận.
“Chờ một chút.” Giọng nói của Mục Duyên Đình lại vang lên.
Mục Lam quay đầu lại, “Anh, em thật sự không có bộ nào kín đáo hơn nữa.”
Mục Duyên Đình không nói nữa, đi tới bàn trang điểm, quỳ xuống lấy ra một cái chìa khóa, bên trái mở ra một cái tủ, bên trong tủ là một cái két sắt nhỏ.
Những ngón tay mảnh khảnh của Mục Duyên Đình nhanh chóng bấm vài con số trên đó, sau đó tra chìa khóa vào, chỉ với một tiếng "lách cách" vặn nhẹ, chiếc két sắt đã mở ra.
Có một cái hộp vuông nhỏ nằm trong đó, được Mục Duyên Đình lấy ra.
Anh mở chiếc hộp nhỏ, trong đó có một bộ trang sức kim cương.
Mục Duyên Đình cầm bộ trang sức kim cương này và đi đến Hứa Niệm An.
Sau khi Mục Lam nhìn rõ trang sức trong tay Mục Duyên Đình, há to miệng, "Đây là Thủy lam chi tâm trong truyền thuyết, đúng không? Thì ra nó ở đây?"
Hứa Niệm An, với tư cách là một nhà thiết kế trang sức, đương nhiên biết “Thủy lam chi tâm".
Đó là một viên kim cương trong suốt sáng như màu xanh nước biển sâu, là một trong những viên kim cương siêu lớn tồn tại trên thế giới và có màu xanh biển sâu cực kỳ quý hiếm.
Người ta nói rằng đây là biểu tượng tình yêu mà vua Louis XVI ban tặng cho Hoàng hậu Marie Antoinette.
Bộ dây chuyền này được khảm một trái tim màu xanh nước biển, xung quanh là những viên kim cương cùng màu tinh xảo, đừng nói đến là giá trị liên thành, đơn giản chính là vô giá.
Vì vậy, khi Mục Duyên Đình lấy sợi dây chuyền này ra và muốn đeo nó cho Hứa Niệm An, Hứa Niệm An từ chối theo bản năng, cô ấy nói, “Cái này không được đâu.”
Mục Duyên Đình cau mày, “Sao vậy?”
Hứa Niệm An đưa ra lý do rất hợp lý nhưng cũng phù hợp với thực tế, “Mang vào thì kiêu ngạo quá.”
Mục Duyên Đình khẽ cười, “Người phụ nữ của anh, kiêu ngạo một chút thì có làm sao?”
Vừa nói, anh vừa đi vòng ra sau lưng Hứa Niệm An và đeo sợi dây chuyền vào cổ Hứa Niệm An.
Sau khi đeo vào, Mục Duyên Đình đi tới trước mặt Hứa Niệm An, lùi lại một bước, nhìn kỹ, “Rất hợp với em.”
Hứa Niệm An giơ tay sờ sợi dây chuyền trên cổ, đột nhiên cảm thấy cổ cô nặng trĩu.
Đối với cô, buổi tối hôm nay được chú định là buổi tối không tầm thường, bởi vì cô luôn phải chú ý đến cổ của mình.
Nếu mất một thứ quý giá như vậy, dù có bán cô cũng không mua được.
Mục Lam ở bên cạnh, khuôn mặt đầy hâm mộ, cô che mắt không muốn xem, "Không có cách nào, không có cách nào, em thực sự muốn yêu đương."
………
Thời điểm đoàn người đến dự tiệc tối, còn khoảng 5 phút nữa bữa tiệc mới bắt đầu.
Trong sảnh tiệc, tinh quang lộng lẫy, tiếng nói ồn ào, cả khán phòng được trang hoàng rực rỡ, từ con đường trải thảm đỏ đến sảnh tiệc của biệt thự nhỏ, đâu đâu cũng có thể thấy những mỹ nam, mỹ nữ ăn diện lộng lẫy. Những người nam thì mặc những bộ đồ thời trang cao cấp và giày da, những người phụ nữ ăn mặc trang nhã và sang trọng, hoặc những bộ váy dạ hội lộng lẫy.
Từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của khán phòng vàng rực sáng cả bầu trời đêm của toàn bộ biệt thự.
Nhìn thấy Mục Duyên Đình đến gần, đám đông đang nhốn nháo bất giác nhường đường cho họ.
Những người đang xì xào bàn tán cũng dừng chủ đề đang diễn ra và quay đầu nhìn hết lượt này đến lượt khác.
Họ thấy Mục Duyên Đình ôm một người phụ nữ và từ từ đi về phía trung tâm của khán phòng.
Người phụ nữ có dáng người ưu nhã, mái tóc đen đẹp tùy ý cuộn lên, lộ ra vầng trán trắng nõn mịn màng, làn da trắng như tuyết, đôi mắt như sao trên trời, lại tựa như một hồ nước trong veo, khi nhìn