Bởi vì dậy trễ nên hôm nay Mục Duyên Đình đi làm muộn.
Ngay sau khi bước vào văn phòng từ thang máy chuyên dụng, Cao Dương gõ cửa và bước vào.
Anh giao một báo cáo điều tra cho Mục Duyên Đình, "Hai thi thể đã được trục vớt, chiếc xe cũng được vớt lên, nhưng kết quả kiểm tra sẽ có sau hai ngày nữa."
Mục Duyên Đình tiếp nhận báo cáo, anh mở ra tùy ý nhìn qua, và hỏi Cao Dương, “Có kinh động đến cảnh sát không?”
Cao Dương thần sắc nghiêm túc, “Tiên sinh yên tâm, mọi thứ đã được an bài thỏa đáng và sẽ không kinh động đến cảnh sát.”
Mục Duyên Đình gật đầu, rồi lại tiếp tục nói, “Chuyện của Cố Giao Giao không cần điều tra nữa.”
Cao Dương hơi giật mình, “Tiên sinh đã hỏi rõ ràng rồi sao?”
Mục Duyên Đình nhàn nhạt ừ một tiếng, nói ra tính toán của mình, “Về sau Cố Giao Giao gặp chuyện gì, có thể tận lực giúp đỡ.”
Cao Dương trả lời, “Vâng.”
Lúc này có người gõ cửa văn phòng hai lần.
Mục Duyên Đình nói tiến vào.
Một thư ký bước vào với một chồng tài liệu.
Đầu tiên cô ta mỉm cười với Cao Dương, người đang đứng bên cạnh, sau đó đặt tài liệu lên bàn của Mục Duyên Đình.
“Chủ tịch, đây là tài liệu hôm nay cần phải ký. Buổi sáng có một cuộc họp, tôi đã hoãn lại một tiếng theo chỉ thị của ngài, sau 15 phút nữa, giám đốc các bộ phận khác nhau sẽ đến phòng họp."
Mục Duyên Đình ngả người ra sau, trên cổ là quả dâu nhỏ, bởi vì giấu ở trong cổ áo sơ mi, theo động tác của anh, như ẩn như hiện, thanh âm lãnh đạm lạnh nhạt, “Tốt, chuẩn bị xong tài liệu, mười lăm phút nữa tôi sẽ qua.”
Thư ký gật đầu đi ra ngoài.
Cao Dương cũng theo cô ấy ra ngoài.
Ra khỏi văn phòng chủ tịch là một khoảng trống phía trước, xa hơn một chút về phía bên phải có một số phòng riêng biệt là phòng làm việc của các thư ký.
Văn phòng của Cao Dương và Bạch Khải Thần nằm bên trái văn phòng chủ tịch.
Vì vậy, hai người rời khỏi văn phòng của Mục Duyên Đình, một người đi bên phải và một người đi bên trái.
Khi Cao Dương bước sang bên trái, cánh tay của anh ấy bị kéo mạnh, Cao Dương quay đầu hỏi, “Thư ký Kiều, có chuyện gì vậy?”
Thư ký Kiều vẻ mặt buôn chuyện, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của văn phòng chủ tịch.
Cô kéo Cao Dương đi tới khu thư ký vài bước, sau đó thấp giọng hỏi, “Trợ lý đặc biệt Cao, chủ tịch có phải là đang yêu không?”
Cao Dương cười, “Làm sao cô biết được?”
Kỳ thực, điều anh muốn hỏi chính là điều này mà cô cũng có thể nhìn ra tới?
Thư ký Kiều với vẻ mặt người từng trải, “Anh không nhìn thấy quả dâu nhỏ trên cổ chủ tịch sao.”
Cao Dương chợt nhận ra, không khỏi giơ ngón tay cái lên, “Là thư ký Kiều quan sát tỉ mỉ.”
Thư ký Kiều trầm giọng hỏi, “Có đúng không?”
Cao Dương cười, “Chuyện này thì tôi làm sao biết được.”
Anh vỗ vai Thư ký Kiều, “Thư ký Kiều, chủ tịch vẫn như bình thường, đừng cảm thấy không cần bởi vì một chút gió thổi cỏ lay liền cảm thấy là chủ tịch đang yêu.”
Anh có thể nói chuyện phiếm với Bạch Khải Thần về chuyện này nhưng sao anh dám lấy chuyện riêng của chủ nhân ra công khai trong công ty?
Anh còn muốn tiếp tục làm việc đó có được không?
Thư ký Kiều than thở trong lòng: Chúng ta coi chủ tịch như một nam nhân bình thường từ khi nào? Nam nhân bình thường mà hơn 20 năm không gần nữ sắc sao?
Đương nhiên, cô không dám nói điều này trước mặt trợ lý đặc biệt của chủ tịch.
……………
Ngày hôm sau là thứ hai, là ngày Hứa Niệm An chính thức bước vào "Thạch Ngọc Tường".
Vì vậy, Hứa Niệm An không yêu cầu tài xế đưa cô đến Cẩm Viên mà về căn hộ, cô muốn về căn hộ sắp xếp công việc để đón ngày quan trọng tiếp theo.
Cô vừa nhận được một cuộc gọi trước khi đến căn hộ.
Số điện thoại là một số lạ, Hứa Niệm An liếc nhìn dãy số rồi nhấc máy.
Một giọng nam rất hay vang lên, "Hứa Niệm An? Tôi là Trình Gia Hợp.”
Hứa Niệm An hơi ngạc nhiên khi thấy Trình Gia Hợp gọi cho mình, nhưng vẫn lịch sự chào, "Xin chào, Trình tiên sinh."
Tiếng cười sảng khoái của Trình Gia Hợp phát ra từ tai nghe, “Cô vẫn gọi tôi là Gia Hợp đi, tôi không quen với việc người khác gọi tôi là Trình tiên sinh.”
Hứa Niệm An không có ý kiến, chỉ hỏi, “Gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Trình Gia Hợp không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó hỏi, “Tôi có thể gọi cô là Niệm An được không?”
Hứa Niệm An, “Tùy ý Trình tiên sinh.”
Giọng nói của Trình Gia Hợp có chút thất vọng, “Nhìn xem, tôi gọi cô là Niệm An, nhưng cô vẫn gọi tôi là Trình tiên sinh."
Hứa Niệm An mỉm cười, đành phải thỏa hiệp, "Gia Hợp, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Trình Gia Hợp, "Hiện tại tôi cùng chú Cao đang ở quán cà phê kế bên viện bảo tàng, vừa vặn gặp một người này, tôi có thể giới thiệu cho cô một chút."
Hứa Niệm An mấy ngày nay không gặp Cao Minh Thành, vì vậy cô gật đầu đồng ý, "Được rồi, tôi đi qua ngay."
Hứa Niệm An bây giờ cách bảo tàng không xa, lái xe cũng chỉ mất 15 phút.
Lúc này quán cà phê rất ít người, Hứa Niệm An vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Trình Gia Hợp đang ngồi bên cửa sổ.
Anh đang ngồi trên xe lăn với tấm chăn màu xanh lá cây đậm trên đùi, dài đến tận chân.
Bên cạnh anh là Cao Minh Thành, và một phụ nữ trẻ đang ngồi đối diện anh.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, lông mày mảnh, diện mạo phương nam hiền hậu.
Trình Gia Hợp cũng nhìn thấy Hứa Niệm An, anh ta mỉm cười vẫy tay với cô, “Niệm An lại đây.”
Hứa Niệm An cười với anh ta, đi tới bên cạnh chào anh ta rồi chào hỏi Cao Minh Thành.
"Chú Cao.”
Cao Minh Thành nhìn thấy Hứa Niệm An đi tới, liền từ vị trí đứng lên, mỉm cười để Hứa Niệm An ngồi xuống, “Tiểu tiểu thư, cô tới rồi, mời cô ngồi, tôi bên ngoài còn có chuyện, thiếu gia cùng nói chuyện với tiểu tiểu thư xong thì gọi điện thoại cho tôi, tôi ra ngoài trước.”
Trình Gia Hợp gật đầu, chỉ vào vị trí bên cạnh, “Niệm An, ngồi đi.”
Ngay khi Hứa Niệm An ngồi xuống, Trình Gia Hợp giới thiệu cô với người phụ nữ đối diện, "Đây là sư tỷ của tôi, một nhà thiết kế xuất sắc. Tôi nghe nói ngày mai cô sẽ chính thức đến làm việc ở Thạch Ngọc Tường. Trong thời gian ngắn như vậy muốn tìm một nhà thiết kế xuất sắc là chuyện không đơn giản, cho nên hy vọng sư tỷ của tôi có thể giúp đỡ cho cô."
Trình Gia Hợp vừa dứt lời, người ngồi bên kia đã thân thiện nói với Hứa Niệm An, "Xin chào Hứa tiểu thư, tôi tên là Lâm Thanh Âm, rất mong có cơ hội hợp tác.”
Hứa Niệm An cũng đưa tay ra bắt tay cô ấy một cái, "Xin chào, tôi là Hứa Niệm An, trước đây Lâm tiểu thư đã từng làm việc ở đâu vậy?"