Đã hơn ba ngày trôi qua, nhưng mọi chuyện vẫn giậm chân tại chỗ. Mọi người đều đang rất tích cực, nhưng họ vẫn chưa tìm ra cách ngăn chặn con virus này.
Trong khi đó, thì Vũ Minh Nguyệt mỗi ngày càng ốm đi ít nhiều, đến bây giờ cô chỉ có thể uống chút sữa cầm cự, mà chẳng thể ăn gì. Hầu hết thời gian cô đều dành để ngủ, bởi vì khi ngủ cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lệ Tử Sâm lúc này càng rối bời, anh cảm thấy bản thân rất vô dụng, không có lúc nào cô gặp nguy hiểm mà anh có thể giúp được cô cả.
" Thiếu gia, phu nhân gọi đến rồi! Bên kia hai người đã biết chuyện, bọn họ đang trên đường đến sân bay!" A Tự chạy vào phòng của anh gấp gáp báo lại.
" Dĩ nhiên họ sẽ biết rồi! Dù gì tin tức này cũng rất lớn, mấy hôm nay tôi lại chẳng ở công ty, ba chắc là đang rất bực bội!" Lệ Tử Sâm thản nhiên đáp.
Vũ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy khó thở, cô kịch liệt giẫy giụa, khiến ống truyền nước trên tay rơi cả ra.
" Minh Nguyệt, em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ!"
" A Tự, mau gọi bác sĩ!" Lệ Tử Sâm tim như nhảy ra ngoài, anh lớn tiếng nói.
Liền sau đó, bác sĩ đã có mặt, họ lại đưa cô vào phòng cấp cứu. Mỗi một giờ một khắc trôi qua, là Lệ Tử Sâm lại như ngồi trên đống lửa nóng hổi. Từ lúc kết hôn với Vũ Minh Nguyệt, anh dường như thường xuyên trải qua cảm giác này. Cũng đúng thôi, bởi vì bên cạnh anh lại có thêm một người cần anh bảo vệ.
Ở một con phố nhỏ, mọi người đang tấp nập đi trên đường. Người đàn ông râu ria xồm xoàm, đang sì sụp một tô mì nóng hổi. Nhìn hắn ta thật là bặm trợn, ăn mặc cũng rất là lôi thôi. Một người như vậy, thật sự chẳng ai muốn đến gần.
" Ông chủ, ghi sổ nhé! Lần sau sẽ trả!" Người đàn ông lớn tiếng nói, sau khi ăn hết tô mì kia.
" Cái thằng chết bầm! Ngày nào mày cũng ăn chịu như vậy, tao chắc sẽ sập tiệm mất!" Ông lão chủ tiệm mì có vẻ khó chịu đáp.
" Yên tâm đi! Bây giờ tôi đi kiếm tiền ngay đây! Đến lúc đó trả lại cho ông cả vốn lẫn lời!" Gã đàn ông tự tin nói. Đến đây hắn ta đứng dậy, rồi lửng thửng đi về nhà.
Về đến nhà, hắn ta gỡ giày đi vào trong, hắn mở cửa một căn hầm nhỏ dưới đất, rồi cẩn thận chui xuống dưới. Ở đây là thành quả nghiên cứu của hắn ta, mà nói đúng hơn là thành quả của ba hắn.
" Con virus này có gì đáng sợ chứ? Lệ Thị, các người chuẩn bị tiền cho tôi đi!" Hắn ta cười ngạo nghễ nói.
Bên này sau khi cấp cứu xong, thì Vũ Minh Nguyệt đã ổn hơn rồi, nhưng cô phải nằm trong phòng kính điều trị đặc biệt. Lệ Tử Sâm chỉ có thể ở bên ngoài nhìn cô đau đớn,