Vũ Minh Nguyệt hơi thở dồn dập, dù cô đã cố gắng hết sức, thì đứa trẻ cứng đầu này vẫn không chịu ra." Ahh, Lệ Tử Sâm, em đau quá!" Hai tay cô bám vào thành giường, miệng vẫn liên tục kêu gào.
" Thiếu phu nhân, cô nhất định phải bình an sinh hạ Bảo Bảo nha! Cầu trời phật phù hộ!" Tiểu Uyển bên ngoài chắp tay cầu nguyện, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Bên trong phòng cũng đang rất căng thẳng, bác sĩ nghiêm túc làm nhiệm vụ." Thiếu phu nhân, cố một chút nữa thôi!"
Vũ Minh Nguyệt không còn hơi sức để kêu gào được nữa, cô chỉ cắn răng mà làm theo lời của bác sĩ. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi qua, Vũ Minh Nguyệt đau đớn đến ngất lịm.
" Cổ tử cung không mở, lập tức chuẩn bị phòng mổ!" Bác sĩ hiểu được tình hình, lập tức ra lệnh.
Vũ Minh Nguyệt nhanh chóng được đưa đến phòng mổ, trong sự lo lắng của mọi người.
Ở bên Lệ Tử Sâm, anh chưa biết chuyện Vũ Minh Nguyệt đang trong phòng mổ, anh thu xếp công việc lại nhanh chân đến bệnh viện. Nghe tin cô đã chuyển dạ, anh sải nhanh bước đến phòng mổ.
" Tiểu Uyển, thiếu phu nhân thế nào rồi?" Anh hỏi.
" Thiếu gia, tôi cũng không biết nữa! Nhưng thiếu phu nhân đã vào trong được hơn bốn mươi lăm phút rồi!" Tiểu Uyển thấy anh liền mừng rỡ trả lời, có một mình cô ấy ở đây, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Lệ Tử Sâm ở bên ngoài đi tới đi lui, nếu biết cô gặp nguy hiểm như thế này, anh đã ở lại bên cạnh cô rồi. Ngay lúc này, đèn phòng mổ chợt tắt đi, y tá đẩy Vũ Minh Nguyệt từ phòng mổ đi ra ngoài.
" Chúc mừng Lệ tổng, con anh là một bé trai rất kháu khỉnh!" Nữ y tá mỉm cười lên tiếng.
Sau ba tiếng thập tử nhất sinh, Vũ Minh Nguyệt cuối cùng cũng hạ sinh một bé trai. Lệ Tử Sâm trong lòng dường như chỉ lo cho mỗi mình cô, cả buổi chỉ liếc nhìn con trai được một chút.
" Đứa trẻ này thật là hư, làm mami nó đau như vậy! Sau này lớn lên phải bù đắp lại cho mami của con đó!" Chẳng những thế, anh còn trẻ con trách móc đứa bé.
Vũ Minh Nguyệt qua cơn mê cũng dần tỉnh lại, vết mổ trên bụng rất đau, khiến cô nhíu mày khó chịu.
" Minh Nguyệt, em tỉnh lại rồi! Bụng có đau lắm không?" Lệ Tử Sâm vội hỏi han, còn cẩn thận lấy khăn ấm lau mặt cho cô.
" Con của em đâu? Em muốn gặp con!" Vũ Minh Nguyệt mở mắt liền đòi gặp con, tình mẫu tử lúc nào cũng thiêng liêng như vậy.
Lệ Tử Sâm cảm thấy mình sắp bị cho ra rìa mất rồi, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng bế đứa bé đến cho cô.
" Con của em đây! Mau nhìn xem, thằng nhóc này có giống em hay không?" Anh nói.
" Thật đáng yêu!" Vũ Minh Nguyệt trìu mến nhìn