Lưu Cao Lãng lúc nãy còn đang rất hưng phấn, nhưng khi nghe đến tên con trai, lão ta lập tức thay đổi sắc mặt. Ông ta không nghĩ con trai còn sống, cho nên rất bất ngờ.
" Mày đang lừa tao có đúng không hả? Con trai và vợ của tao, tất cả đã bị mày hại chết cả rồi!" Lưu Cao Lãng không tin tưởng đáp.
" Vậy ông nghĩ tin tức tai nạn của tôi ở đâu truyền ra? Ông tự quyết định đi, nếu muốn con trai còn sống và lành lặn, thì câm miệng ngay cho tôi!" Lệ Tử Sâm lạnh lùng nói, giọng của anh lúc này làm Lưu Cao Lãng cảm thấy ớn lạnh.
Ông ta không còn dám la hét om sòm nữa, mà ngoan ngoãn ngồi im không nói cái gì.
" A Tự, mau đỡ Lưu Tổng vào trong đi! Ngài ấy có rất nhiều chuyện muốn nói, tiếp đãi ngài ấy cho tốt vào!" Lệ Tử Sâm biết cá đã dính câu rồi, anh nhẹ nhàng đứng lên ra lệnh.
A Tự nhanh chóng đỡ Lưu Cao Lãng đứng lên, đưa ông ta vào bên trong tập đoàn. Hết chuyện để xem rồi, người dân cũng tự động giải tán, không còn tụ tập đông đúc nữa.
Ở trong phòng, Lưu Cao Lãng bị A Tự ném mạnh vào trong, khiến ông ta lăn dài trên đất.
" Lệ Tử Sâm, Phi Phàm con trai của tao đang ở đâu? Nếu như mày không thả nó ra, tao nhất định sẽ quậy mày tới cùng!" Ông ta gượng người ngồi bật dậy, rồi trừng mắt nhìn Lệ Tử Sâm hỏi.
" Bốp!" A Tự nhanh chân đá thật mạnh vào bụng ông ta, động tác dứt khoát, không một chút thừa thãi nào.
" Lũ khốn,...tao có chết cũng không tha cho tụi bây đâu! Mau thả con trai của tao ra..." Lưu Phi Phàm vẫn còn cứng miệng.
A Tự không chịu nổi bộ dáng ngông cuồng của lão, hắn ta bây giờ chỉ muốn ngay lập tức mà giết người thôi." Lão già khốn kiếp này, có tin tôi bẻ hết răng của ông hay không?"
" Lưu Cao Lãng, cuộc sống của tôi bây giờ đang rất đau khổ, vậy nên tôi chỉ muốn cho ông nếm trải cảm giác đó mà thôi! Ông thử nhìn xem, những gì Lưu Phi Phàm làm với tôi, tôi sẽ trả lại hết cho hai cha con ông!" Lệ Tử Sâm lười biếng ngồi trên ghế nói, anh khẽ nhếch môi cười.
" Mày, mày...nếu như tao chết ở đây, thì mọi người sẽ biết là do mày làm, lúc đó mày không thoát được đâu! Đồ con quỷ!" Ông ta sợ hãi nói, nhưng là miệng lưỡi vẫn còn độc địa.
" Lệ Tử Sâm tôi có hàng ngàn cách để giết người, ông cứ yên tâm, sẽ không ai biết là ông chết vì bị tôi sát hại đâu! Một kẻ ăn mày tàn phế như ông, họ sẽ để tâm sao? Lưu Cao Lãng, đừng tự đề cao bản thân nữa!" Lệ Tử Sâm khinh thường nói.
" Mày...mày..."
" A Tự, Lưu Tổng muốn đi gặp con trai rồi, giúp ông ấy toại nguyện đi!"
" Vâng, thưa sếp!" A Tự gật đầu đáp.
Lưu Cao Lãng lúc này đã