Vũ Minh Nguyệt tâm bất ngờ kinh động, hai mắt mở to nhìn Lệ Tử Sâm không chớp mắt. Cô nhất thời không biết phải làm thế nào, dường như cơ thể của cô đang dần chấp nhận anh rồi.
" Thật ngọt!" Lệ Tử Sâm nhanh chóng rời khỏi môi cô, khóe môi đưa lên cao thích thú.
Cái người này khiến đầu cô muốn nổ tung, lại còn vô sỉ nói ra những lời như thế. Vũ Minh Nguyệt mặt đỏ bừng bừng, cô đặt cái ly lên bàn, rồi chạy leo lên giường trùm chăn kín mít.
" Vợ, em giận anh sao?" Lệ Tử Sâm cũng thuận thế nằm gần bên cạnh cô hỏi, giọng nói đầy sự sủng ái.
" Anh cái tên hỗn đản! Đã nói sẽ cho em thời gian, vậy mà bây giờ lại chiếm tiện nghi của em!" Vũ Minh Nguyệt tức anh ách đáp.
" Chuyện kia còn có thể từ từ, còn cái khác anh cũng cần phải có chứ! Em có biết chồng em chịu đựng cực khổ thế nào không? Mỗi đêm nằm cạnh em, anh đều phải vào phòng tắm, xối nước lạnh không biết bao nhiêu lần." Lệ Tử Sâm nói như ủy khuất lắm rồi.
Vũ Minh Nguyệt sao lại không biết chuyện này chứ, mỗi đêm Lệ Tử Sâm vào phòng tắm cô đều biết, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Đành để anh chịu uất ức thêm một thời gian vậy.
" Tử Sâm!" Vũ Minh Nguyệt đột nhiên gọi tên anh.
" Anh ở đây" Lệ Tử Sâm cánh tay to lớn vòng qua ôm lấy cô đáp.
" Em đã quyết định đặt niềm tin vào anh rồi, sau này anh chính là gia đình duy nhất của em. Vậy nên, dù cho có chuyện gì xảy ra anh cũng đừng rời bỏ em, có được không? Em sẽ không thể chịu nổi, một mình Lưu..." Vũ Minh Nguyệt còn đang nói, thì ngón tay thon dài của Lệ Tử Sâm đã đặt lên môi cô.
" Minh Nguyệt, cảm ơn em đã tin tưởng anh! Đời này kiếp này anh sẽ không bao giờ buông tay em, anh có thể lấy tính mạng của mình ra thề. Những người làm em tổn thương, anh sẽ từ từ thanh lý môn hộ bọn chúng, em không cần phải nhắc đến thứ rác rưởi đó làm gì!" Lệ Tử Sâm ôn nhu nói, từng lời từng chữ đều đến từ tận đáy lòng của anh.
Vũ Minh Nguyệt cảm động muốn khóc, cô cũng đưa tay ôm lấy eo Lệ Tử Sâm. Mùi hương nam tính dịu nhẹ của anh hòa cùng mùi sữa tắm, làm cho Vũ Minh Nguyệt cảm thấy dễ chịu . Cô nằm cạnh anh ngủ lúc nào cũng không hay, ở bên anh cô cảm thấy an toàn.
Vũ Minh Nguyệt đã chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng Lệ Tử Sâm vẫn còn thức nhìn cô.
" Vẫn đáng yêu như ngày nào!" Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô nói.
Có lẽ Vũ Minh Nguyệt không biết anh, nhưng Lệ Tử Sâm đã từng gặp cô lâu rồi. Trước khi đi du học, trong một lần anh