Vũ Minh Nguyệt cảm thấy mông lung như một trò đùa, chẳng lẽ cô phải khỏa thân đêm nay sao, cô không muốn như vậy chút nào. Lệ Tử Sâm cũng như vậy, kêu anh phải làm sao để ngủ đây, đêm nay anh chắc phải thức cả đêm trong phòng tắm mất.
" Tử Sâm, phải làm sao đây?" Vũ Minh Nguyệt ló đầu nhỏ ra hỏi anh.
" Mẹ chắc sẽ không mở cửa đâu, để anh nghĩ một lát!" Lệ Tử Sâm gãi đầu trả lời cô.
Bình thường chẳng có việc gì làm khó được anh, vậy mà bây giờ lại không thể giải quyết chuyện gia đình. Chợt nhớ đến chiếc áo sơ mi cũ anh để lại trong ngăn kéo tủ quần áo, Lệ Tử Sâm liền đi đến mở ra.
" Thật may quá, nó vẫn còn đây!" Anh mừng rỡ nói, khi nhìn thấy chiếc áo vẫn còn nằm trong ngăn kéo.
" Minh Nguyệt, em mặc tạm đi!" Anh cầm chiếc áo đến đưa cho cô nói.
Vũ Minh Nguyệt đưa tay ra lấy, cô còn đang tính mặc vào, nhưng Lệ Tử Sâm cứ đứng nhìn cô.
" Tử Sâm, anh nhìn như thế em thay sao được?" Vũ Minh Nguyệt ngượng ngùng nói nhỏ.
" Xin lỗi, là anh vô ý quá!" Lệ Tử Sâm giật mình nói, anh xoay người đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy, Vũ Minh Nguyệt mới bỏ cái chăn dày cộp trên người ra, cô nhanh chóng mặt cái áo sơ mi của anh vào. Dù nó khá hơn những bộ đồ ngủ hở hang kia, nhưng nó vẫn rất mỏng, còn có thể nhìn thấy nội thất của cô lấp ló bên trong.
Tiếng nước trong nhà tắm tắt đi, Lệ Tử Sâm bước ra ngoài, lúc nãy anh đã qua phòng khác tắm rồi. Nhưng nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt như thế, anh phải vào tắm nước lạnh thêm một lần nữa. Anh đi đến nằm trên giường, Vũ Minh Nguyệt cả người căng thẳng, quần áo của cô bây giờ thật lộ liễu.
" Mau ngủ đi, đêm cũng khuya rồi!" Lệ Tử Sâm nói, anh lại choàng tay ôm lấy Vũ Minh Nguyệt từ phía sau.
Bất chợt, tay anh chamh vào thứ gì đó mềm mềm, lại còn rất căng tròn. Hô hấp của hai người bỗng chốc nặng nề hơn, bao nhiêu dây thần kinh đều căng chặt như dây đàn. Vũ Minh Nguyệt hai tay run run, cơ thể cô đang rất lạ, khi Lệ Tử Sâm chạm vào bầu ngực của mình.
Phía dưới, Vũ Minh Nguyệt cũng cảm nhận được, có thứ gì vừa nóng vừa cứng chạm vào chân cô. Lệ Tử Sâm có thể chịu đựng được, nhưng cậu nhỏ của anh thì không, nó đang biểu tình mạnh mẽ.
" Tử Sâm, cái đó..." Vũ Minh Nguyệt ngập ngừng nói.
" Không có gì đâu, em cứ nằm yên đi, đừng động đậy!" Lệ Tử Sâm kìm chế dục vọng đáp.
Cô mà cử động, thì núi lửa chắc sẽ phun trào mất, anh sẽ không thể giữ nổi bình tĩnh, mà đè cô ra mất. Anh vẫn muốn