Vũ Minh Nguyệt nằm bên trong rất lâu, nhưng cô vô thức không biết gì. Rất lâu sau đó, Lệ Tử Sâm cũng trở về, trên tay anh là nước, kèm theo đó là máu tươi thấm đầy trên mu bàn tay. Anh chật vật mang cốc nước đến gần lò sưởi đun lên một chút, rồi mới cẩn thận đút nước cho Vũ Minh Nguyệt.
" Minh Nguyệt, từ từ thôi!" Lệ Tử Sâm nói nhỏ, khi thấy Vũ Minh Nguyệt vội vàng uống nước.
Nước cũng đã uống xong, Vũ Minh Nguyệt lại co người nằm trong lòng Lệ Tử Sâm. Vì nằm dưới tuyết quá lâu, quần áo của cô đã ướt đẫm.
" Khụ khụ!" Vũ Minh Nguyệt liên tục ho khan không dứt, cả người cô lại đang phát sốt.
" Minh Nguyệt, em sao vậy? Rất khó chịu sao?" Lệ Tử Sâm lo lắng hỏi cô, nhưng Vũ Minh Nguyệt chỉ nhíu mày không nói gì. Đến bây giờ anh mới nhận ra quần áo cả hai đều ướt sũng, anh vội vàng cởi quần áo trên người cô ra.
Lớp áo của Vũ Minh Nguyệt được cởi ra, cũng là lúc hô hấp của Lệ Tử Sâm ngưng trệ, anh sao có thể chịu nổi cơ chứ. Gom góp lý trí lại, anh mang quần áo đến gần lò sưởi để hong khô, sau đó dùng cái chăn mỏng kia, quấn lấy cơ thể cả hai vào nhau. Vũ Minh Nguyệt trên người chỉ còn nội y, cô dán cơ thể nóng hổi vào lòng Lệ Tử Sâm.
" Minh Nguyệt, cố chịu đựng một chút! Ngày mai A Tự sẽ cho người đến đây tìm chúng ta!" Lệ Tử Sâm vuốt nhẹ mái tóc rũ rượi của cô nói.
Mặc kệ bên ngoài gió bão thét gào điên cuồng, Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt tựa vào nhau, có lẽ cũng đã quá mệt anh ngủ lúc nào cũng không hay.
Trời tờ mờ sáng, bão tuyết cũng đã tan rồi, từ khe hở của cửa sổ, một ánh nắng mờ nhạt chiếu rọi vào bên trong. Vũ Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng chói mắt, cô từ từ tỉnh lại. Mặc dù cơ thể vẫn còn đang sốt, nhưng cô cũng cảm thấy khá hơn một chút rồi.
" Em dậy rồi sao? Còn thấy khó chịu lắm không?" Vì Vũ Minh Nguyệt động đậy, nên cô cũng đã đánh thức Lệ Tử Sâm.
" Vẫn còn sốt cao quá!" Anh đặt tay lên trán cô, cảm thấy nóng hổi liền kêu lên.
Nhìn Lệ Tử Sâm ở trước mặt, bỗng nhiên Vũ Minh Nguyệt khóc nấc lên, khiến Lệ Tử Sâm vô cùng bối rối. Cô khóc đến thê thảm, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
" Em làm sao vậy? Bị đau ở đâu sao? Cho anh xem thử một chút!" Lệ Tử Sâm cảm thấy hoang mang, anh không biết cô bị gì mà lại khóc nhiều như thế.
" Lệ Tử Sâm, anh là đồ xấu xa! Hôm qua em đã gọi anh nhiều như thế, sao anh có thể không nghe thấy mà bỏ đi như vậy? Có biết là em đã sợ như thế nào không hả?" Vũ Minh