Trong ngôi nhà gỗ, Vũ Minh Nguyệt mệt mỏi tựa vào lòng Lệ Tử Sâm, có lẽ vận động hơi quá sức cơ thể cô như muốn rã rời.
" Tử Sâm, sẽ có người đến cứu chúng ta sao?" Vũ Minh Nguyệt nhỏ giọng hỏi anh, bàn tay cô nắm lấy vạt áo.
" Dĩ nhiên, A Tự sẽ nhanh cho người đến đây thôi! Em đừng lo!" Anh vuốt nhẹ bàn tay cô trấn an. Hai người không còn sức lực để đi được nữa, chỉ có thể ngồi yên một chỗ chờ người đến.
Đã hai ngày không ăn gì, Vũ Minh Nguyệt bây giờ cảm thấy đói lả người, cô nhắm mặt lại, cố quên đi cơn đói đang cồn cào. Lệ Tử Sâm nhìn cô lại càng đau lòng, anh cũng không thể làm gì giúp cô được, ánh mắt anh ngước nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
Dưới chân núi, Đường Cẩm Hoa đã đến. Nghe tin con trai và con dâu kẹt trên núi tuyết, lại còn trong thời tiết cực kỳ xấu, bà ấy lo lắng mà ngồi chuyên cơ đến đây.
" Phu nhân, bão đã tan rồi! Bên cứu hộ đang cật lực tìm kiếm thiếu gia và thiếu phu nhân!" A Tự đi đến trước mặt bà ấy nói.
" Là ai làm?" Đường Cẩm Hoa nét mặt đăm chiêu, chỉ có một đêm không ngủ được mà gương mặt bà ấy xuống sắc hẳn.
" Vẫn đang cho người tìm hắn!" A Tự run run trả lời, khí thế của Đường Cẩm Hoa quá cường đại, làm hắn không thể chịu nổi.
" Bắt được hắn thì mang đến đây ngay! Kẻ nào làm tổn thương con trai và con dâu của ta, cũng đừng mong có thể sống yên ổn. Hắn nên cầu nguyện từ bây giờ, tốt nhất là phải trốn cho thật kỹ vào!" Đường Cẩm Hoa lạnh giọng nói, bàn tay siết chặt lại vào nhau. Đây chính là khí thế của chủ mẫu Lệ Gia.
" Tôi đã biết thưa phu nhân!" A Tự vội gật đầu nói, sau đó hắn liền đi làm việc.
Trên núi tuyết rộng lớn, Đường Cẩm Hoa đã huy động rất nhiều người tìm kiếm. Trực thăng bay đầy trời, bên dưới chó săn cũng được điều động tới, để lần theo mùi của hai người họ. Dù bão tuyết có thể đã thổi bay mùi của hai người, nhưng Đường Cẩm Hoa vẫn làm như vậy.
Dù vậy vẫn rất khó khăn để tìm thấy, bởi núi tuyết quá rộng lớn, bốn tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa thu được kết quả gì. Đường Cẩm Hoa cảm thấy hơi lo lắng, trong lòng luôn thầm cầu nguyện cho hai người.
Ở gần nơi đó, một đôi mắt đượm buồn nhìn về phía Đường Cẩm Hoa, là Lệ Tư Ý. Nghe tin Lệ Tử Sâm lên núi tìm Vũ Minh Nguyệt trong cơn bão, cô ta vô cũng sợ hãi. Vậy nên từ hôm qua, cô ta cũng đến đây, để xem xét tình hình.
" Tiểu thư, có