Vì hắn không nhớ gì, nên mọi người cũng không biết phải làm sao, bọn họ chỉ có thể cho hắn ở lại nơi này. Mà Lưu Phi Phàm bị mất trí nhớ dường như trở thành một người khác, hắn hiền lành hơn nhiều, cũng hiểu chuyện hơn ngày trước.
Nhà lớn Lệ Gia.
Từ lúc mang thai, Đường Cẩm Hoa đã bắt Vũ Minh Nguyệt trở về đây, Lệ Tử Sâm cũng vì thế mà dọn về cùng cô. Bắt anh ở một mình làm sao anh chịu thấu, anh còn phải chăm sóc cho vợ của mình nữa. Buổi tối trước khi ngủ, Đường Cẩm Hoa đã mang vào cho cô một ly sữa thơm ngon, đây là loại sữa bà bầu tốt nhất hiện nay.
" Minh Nguyệt, con mau uống sữa đi!" Bà ấy dịu dàng nói.
" Cảm ơn mẹ!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười đáp, cô nhận lấy ly sữa uống từng ngụm.
" Uống xong ngủ sớm một chút, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, thì em bé trong bụng mới khỏe mạnh!" Bà ấy nói, trong đôi mắt hiện lên sự mong chờ.
" Con biết rồi! Mẹ ngủ ngon ạ!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu trả lời.
Lệ Tử Sâm lúc này từ phòng tắm đi ra, anh vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc vẫn còn khá ẩm ướt, liền đi đến bàn trang điểm sấy tóc. Đường Cẩm Hoa nhìn anh liền không hài lòng, bà ấy lên tiếng." Tử Sâm, con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Sau này làm việc trễ, thì đến phòng khách mà tắm. Con ồn ào như thế ảnh hưởng đến Minh Nguyệt, con bé bây giờ cần không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi! Lần sau còn như thế thì mẹ sẽ tống con trở về bên kia!"
Vũ Minh Nguyệt chỉ cười trừ, Đường Cẩm Hoa lúc nào cũng như thế với Lệ Tử Sâm, cô nhìn họ riết cũng quen rồi. Cô chỉ thấy tội cho người đàn ông của cô, lúc nào cũng có thể bị mẹ chồng cho lên thớt.
" Lần sau con sẽ không như vậy nữa!" Lệ Tử Sâm dù hơi buồn, nhưng nghĩ lại Đường Cẩm Hoa nói đúng, bây giờ Vũ Minh Nguyệt và đứa bé của anh là quan trọng nhất.
Đường Cẩm Hoa gật đầu hài lòng, bà ấy cũng trở về phòng mình, để cho Vũ Minh Nguyệt có không gian nghỉ ngơi. Chờ bà ấy đi rồi, Lệ Tử Sâm mới thở phào nhẹ nhõm, anh sấy khô tóc rồi leo ngay lên giường.
" Minh Nguyệt, hôm nay em thấy thế nào rồi! Em bé có làm em khó chịu không?" Anh đặt nhẹ tay lên bụng nhỏ của cô hỏi.
" Chỉ là có chút mệt mỏi thôi, hôm nay em cũng ăn được nhiều hơn một chút, chắc là do thức ăn mẹ làm rất ngon!" Vũ Minh Nguyệt hóm hỉnh trả lời.
" Thật hi vọng mau mau nhìn thấy con của chúng ta chào đời! Được rồi, em ngủ sớm đi! Ngày mai anh đưa em đến một nơi, giúp em thư giãn!" Anh thúc giục cô đi ngủ, hai tay ôm lấy cô vào lòng.
Đêm khuya,