Đứng trước mọi lời bàn tán xôn xao của Mộc Tú Linh, Ngôn Kiến Hào mặt không hề cảm xúc, cứ như hắn đã biết chuyện này từ trước rồi. Cũng đúng thôi, bởi những chuyện đang xảy ra đều do một tay hắn làm ra, những thứ này là hắn cho người điều tra. Chuyện vui vẫn còn tiếp, đây chỉ là mở màn mà thôi.
" Những chuyện này không phải là sự thật! Là có người đang muốn hủy hoại em, Kiến Hào anh phải tin em!" Mộc Tú Linh chạy đến níu tay hắn, miệng liên tục giải thích.
" Là vậy sao?" Ngôn Kiến Hào biểu tình bình thản, hắn nhướng mày hỏi cô ta.
" Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm thôi! Cô gái trên màn hình không phải em!" Cô ta gật đầu như gà mổ thóc nói.
Lúc này một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, dĩ nhiên hắn ta đến đây là có Ngôn Kiến Hào hỗ trợ. Hắn ta chính là nam chính cùng Mộc Tú Linh diễn xuân cảnh lúc nãy, người cũng khá là điển trai, chỉ có điều xuất thân của hắn tầm thường, không phải con nhà quyền quý.
" Mộc Tú Linh, em quên rồi sao? Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không? Những lần anh và em cùng chung chăn gối, anh đều có lưu lại tất cả rồi! Đêm nay em có muốn cùng anh ôn lại kỷ niệm cũ không?" Hắn ta đứng bên dưới sân khấu, nâng cao giọng nói.
Mộc Tú Linh nghe thanh âm quen thuộc, cô ta như chết điếng tại chỗ, chậm rãi quay người lại. Vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô ta run rẩy đến ngã ngồi trên sàn." Hoàng Phát? Tại sao...anh lại ở đây? K...không phải anh đã chết rồi sao?" Cô ta lắp bắp hỏi.
" Sao anh có thể chết được! Anh phải cùng em xây ngôi nhà hạnh phúc chứ! Đến đây nào!" Hoàng Phát nở nụ cười đểu giả đáp lời cô ta.
Cách đây một năm, cô ta và hắn đã có một mối quan hệ mặn nồng, nhưng khi biết mình có hôn ước với Ngôn Kiến Hào, cô ta đã lạnh lùng cho người thủ tiêu hắn để che đậy chuyện này. Cứ ngỡ là hắn đã chết rồi, vậy mà bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây.
" Mộc Tú Linh, cô có gì giải thích không?" Ngôn Kiến Hào nhìn cô ta hỏi.
" Em...em..." Cô ta không thể trả lời, chỉ có thể ngập ngừng vài tiếng rồi tắt hẳn.
Cô ta nhìn xung quanh, rồi nhìn đến người nhà của mình và người nhà Ngôn Gia, tâm đột nhiên sợ hãi không thôi. Lần này cô ta xong rồi, cô ta sẽ bị ba mẹ đánh chết mất.
" Thật xin lỗi Mộc lão gia, Kiến Hào kiếp này không có phúc phần làm con rể của người rồi!" Ngôn Kiến Hào nói xong, không đợi ai đáp lời mà vội vã đi ra ngoài. Quả thật nước đi này của hắn rất hoàn hảo, mặc dù có một chút không tốt khi công khai mình bị cắm sừng. Nhưng như vậy thì đã sao? Bây giờ hắn có thể bên cạnh Ngôn Ân Ly, mà Mộc Gia từ