Đây là chiếc vòng tay của cô, là chiếc vòng tay mà cô đã đánh rơi trong khách sạn.
Nó được A Thông tự tay làm tặng cô vào ngày 20 tháng 5, không thể có chiếc thứ hai giống hệt như vậy được.
Sao nó lại ở chỗ của Hứa Nhược Thần chứ?
Vẻ mặt của cô trở nên trắng bệnh, toàn bộ cảnh tượng của đêm hôm đó bỗng chốc ùa về trong đầu cô.
Người đàn ông cưỡng bức cô một cách điên cuồng kia, một người rất đáng sợ, rất khủng khiếp.
Cô khóc lóc thảm thiết và cố gắng cầu xin, cô cố gắng hết sức để kêu cứu đến mức khản cả cổ họng.
Thế nhưng người kia vẫn không chịu buông tha cho cô và cũng không có người nào bước vào cứu cô.
Khách sạn kia yên tĩnh đến như vậy, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.
Thế nhưng tại sao chiếc vòng tay lại ở trong tay của Hứa Nhược Thần?
Chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, sống lưng cảm thấy lạnh lẽo, đầu gối run rẩy hẳn đi như không thể đứng vững và sắp ngã xuống ngay lập tức.
Hứa Nhược Thần nghĩ đến cô sẽ có phản ứng như vậy nên đã kịp thời đưa tay đỡ lấy cô: “Hiểu Bồng, cô đã từng nhìn thấy chiếc vòng tay này rồi à?”
“Sao…… Sao nó lại ở chỗ của anh?” Cổ họng của cô nghẹn lại, đầu lưỡi líu lại khiến cô không nói nên lời.
“Tôi vẫn luôn tìm kiếm chủ nhân của nó nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có một chút manh mối nào, cô ấy giống như đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
” Anh ta nặng nề thở dài một cái, trên gương mặt hiện lên vài nét não nề và buồn bã.
Cô ôm lấy ngực, trái tim của cô đập rất nhanh như sắp không thể chịu đựng được nữa: “Anh còn chưa nói cho tôi biết tại sao anh lại có chiếc vòng tay này?”
Anh ta nhún vai và nói với giọng điệu vô cùng trầm thấp: “Tôi nhặt được ở khách sạn Hilton.
”
“Nhặt được ư?” Cô giật bắn người lên và ngước mắt nhìn vào anh ta, vẻ mặt trở nên bình tĩnh hơn một chút như nhận được một chút an ủi.
“Có phải cô quen biết chủ nhân của nó không, có thể nói cho tôi biết không? Tôi muốn trả lại cho cô ấy?” Hứa Nhược Thần nói với giọng điệu khẩn cầu.
Cô hít sâu một hơi và cố gắng giúp bản thân giữ bình tĩnh.
Cô cũng muốn tìm lại chiếc vòng tay này, đây là di vật của Thời Thông để lại cho cô, là tín vật định tình của bọn họ.
“Nó…… Nó là của tôi.
” Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu và hơi run rẩy.
“Cái gì?” Hứa Nhược Thần giả vờ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, anh ta nắm lấy bả vai của cô và nói: “Đêm hôm đó, cô gái kia chính là cô à?”
Cô giật bắn người lên và mở to đôi mắt nhìn vào anh ta, lồng ngực lại co thắt: “Anh…… có ý gì?”
Vài nét áy náy dần dần hiện lên trên gương mặt của anh ta: “Thật ra tôi nhặt được chiếc vòng tay này trong căn phòng của tôi, tôi đã bắt nạt một cô gái, vì vậy tôi muốn tìm cô ấy để xin lỗi và đền bù cho cô ấy!”
Cả người của cô đột nhiên co rút một cái khiến cô không thể đứng vững mà ngồi bệt xuống đất, mỗi một con chữ đều đột nhiên nổ tung trong đầu cô như tiếng pháo.
Ôi trời ạ, người đàn ông đã xâm hại cô là Hứa Nhược Thần, vậy mà người kia lại là Hứa Nhược Thần!
Anh ta trông dịu dàng và dễ gần đến như vậy, cô muốn xem anh ta như một người bạn tốt, xem anh ta như một thiên thần được thượng đế cử xuống để giúp đỡ cô, không ngờ anh ta lại là một tên mặt người dạ thú.
“Tôi thật sự không ngờ cô gái kia lại là cô!” Giọng nói của anh ta lại truyền đến với vẻ mặt vô cùng ăn năn: “Tôi…… Tôi rất xin lỗi, xin lỗi cô, Hoa Hiểu Bồng, xin lỗi!”
Cô ôm chặt lỗ tai như một chú tuần lộc cực kỳ hoảng sợ, chỉ cần nhảy lên trên chạy ra ngoài ngay lập tức.
Trên mặt đất như có thứ gì đó ngáng chân cô một cái, cô loạng choạng và cơ thể ngã nhào về phía trước.
Anh ta chạy tới và vươn tay ra định đỡ lấy cô, thế nhưng khi tay của anh ta vừa chạm vào cô thì cô lại như bị cây kim hung hăng đâm vào một cái mà hoảng sợ nhảy ra xa ba mươi thước, cô nghiêm mặt nặng lời mà hét lên: “Anh cút đi cho tôi, cách tôi xa một chút!”
Cô không muốn ở lại nơi này, không muốn nhìn thấy người này lần nào nữa, anh ta chính là một con sói đội lốt cừu.
“Hiểu Bồng.
” Hứa Nhược Thần lại chạy tới và ôm lấy cô: “Hiểu Bồng, cô bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi giải thích, tôi không phải cố ý đâu.
”
Cô không muốn nghe, đây rõ ràng chỉ là một cái cớ, chẳng lẽ cưỡng bức còn chia ra cố tình hay không cố tình à?
“Anh buông tôi ra, đừng chạm vào tôi!” Cô liều mạng la hét và giãy dụa một cách điên cuồng.
Cô cực kỳ sợ hãi và không