Hoa Hiểu Bồng vừa bước vào cửa đã bị Lục Cẩn Ngôn ném vào phòng như diều hâu bắt gà con.
Gương mặt của anh tối sầm lại như bị bao phủ bởi mây đen, đôi mắt đen láy và sâu thẳm tóe lên những tia sáng lạnh lùng u ám, nó giống như những tia sấm sét xé toạc bầu trời và muốn thiêu rụi cô thành tro bụi.
Người phụ nữ thay lòng đổi dạ này lại dám lén lút quyến rũ Hứa Nhược Thần ở sau lưng anh, cô dám bỏ qua lệnh cấm của anh à.
Nếu như ngày hôm nay không dạy dỗ cô một trận thì sau này cô sẽ công khai trèo tường đấy.
Anh cầm lấy dây thừng ở trên bàn, vặn tay cô ra phía sau và trói lại, sau đó anh vác cô đi vào phòng tắm và ném cô vào trong bồn tắm.
“Anh muốn làm gì?” Cô vô cùng hoảng sợ, nỗi sợ hãi mãnh liệt ập tới và nặng nề bao phủ lấy cô.
“Em biết tôi sẽ trừng phạt người phụ nữ vượt quá giới hạn như thế nào không?”
Đôi mắt của cô mở lớn hơn cả chuông đồng, cả người cô đều đang run rẩy.
Con người khi cực kỳ hoảng sợ, đôi mắt chắc chắn sẽ không khép lại mà nhất định sẽ mở to ra.
Anh muốn dìm chết cô sao?
Đây có phải là hình phạt nhốt lồng heo trá hình không?
“Tôi không hề vượt quá giới hạn, tôi không hề làm chuyện gì cả, tôi chỉ đi đến nhà bạn chơi mà thôi.”
“Bạn à? Là đối tượng tiếp theo mà em đã tìm thấy đúng không?” Gân xanh trên trán anh đang co giật dữ dội, anh đột nhiên giơ ngón tay lên và mở vòi hoa sen.
Trước tiên cứ dạy dỗ cô xong rồi mới tính sổ với tên Hứa Nhược Thần chết tiệt kia, dám ngấp nghé người phụ nữ của anh, muốn chết à!
Dòng nước lạnh lẽo như băng trút xuống đầu cô như một cơn mưa xối xả, khiến cô trở thành một con chuột lột ngay lập tức.
Mặc dù bây giờ đang là mùa hè nhưng dòng nước vẫn cực kỳ lạnh khi ào ào trút xuống người cô.
Cô rùng mình một cái, cô cố gắng lắc đầu hất nước trên mặt xuống để cho bản thân không bị sặc chết, nhưng vẫn không cẩn thận hít phải một ngụm nước khiến cô bị sặc đến mức ho khan một cách dữ dội.
“Tôi đến nhà tìm Hứa Nhược Phương chứ không phải Hứa Nhược Thần, chúng tôi là bạn, cô ấy còn chữa bệnh cho tôi.” Cô nói đứt quãng giữa tiếng ho của mình.
Lục Cẩn Ngôn sửng sốt, anh tắt vòi hoa sen rồi nói: “Em tìm cô ta chữa bệnh gì? Cô ta cũng đâu phải bác sĩ.”
“Cô ấy là bác sĩ tâm lý, bệnh mà tôi phải trị là bệnh tâm lý.” Cô thở hổn hển nói, bởi vì sặc nước nên giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
Lục Cẩn Ngôn híp mắt lại, một tia ánh sáng lạnh lùng và sắc bén lóe lên dưới đáy mắt: “Chẳng phải em nói mình không bị bệnh tâm thần à?”
“Anh có thể cởi dây thừng ra cho tôi trước được không? Tay của tôi sắp gãy rồi.” Cô run cầm cập nhìn vào anh, những giọt nước không ngừng rơi từ đuôi tóc xuống gò má của cô như hoa lê dính hạt mưa, dáng vẻ trông vô cùng nhếch nhác nhưng cũng cực kỳ đáng thương.
Thế nhưng vẻ mặt lạnh lùng và cứng nhắc của anh không hề có một tia thương xót nào.
Người phụ nữ mưu ma chước quỷ, nói dối hết lần này đến lần khác và dễ dàng thay lòng đổi dạ này, nếu như không đàng hoàng dạy dỗ một trận để cho cô nhớ kỹ hơn thì cô sẽ càng lấn tới đấy.
Cô gục đầu xuống, từng giọt nước bắt đầu rơi xuống bồn tắm.
“Là chứng sợ bóng tối và không gian kín, khi tôi còn nhỏ hay nghịch ngợm nên đã bị nhốt trong phòng tối cả ngày rồi mới được người lớn tìm thấy, sau đó đã mắc chứng sợ bóng tối và không gian kín.
Hứa Nhược Phương nói rằng chỉ cần có thể kiên trì chữa trị thì có thể loại bỏ nỗi sợ này.”
Ánh mắt dò xét của anh lướt qua gương mặt của cô, anh muốn xem thử cô có đang nói dối hay không.
Cô là một đứa hay tái phạm, những lời nói thốt ra từ miệng của cô đều phải kiểm tra nhiều lần mới có thể quyết định tin hay không tin.
Cô ngước mắt lên nhìn vào anh, đôi mắt to xinh đẹp thấm đẫm nước mắt như những vì sao chìm trong hơi nước, đôi mắt trong veo, sạch sẽ và sáng rực, không hề nhìn thấy dấu vết của sự dối trá.
Quả thật cô mắc chứng sợ hãi bóng tối và không gian kín nhưng không quá nghiêm trọng, căn bệnh của cô thuộc loại bệnh nhẹ nên từ trước đến giờ cô chưa từng nhắc đến với bất cứ người nào.
Cô bị anh xối nước như vậy nên trong cái khó ló cái khôn mà nói chuyện này ra để làm cái cớ.
“Em cũng có nhiều bệnh thật đấy.” Đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng là khá nhiều.” Cô gật đầu và hoàn toàn tự chế giễu bản thân: “Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là không có ưu điểm nào, khuyết điểm lớn nhất chính là cả người đều có khuyết điểm.”
“Hiếm khi có lúc em khá hiểu rõ bản thân đấy.” Anh cởi dây thừng ở sau lưng cô