“Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại khóc lóc sướt mướt như thế?” Bà Lục nhanh chóng hỏi.
“Như Thâm không để ý đến con nữa rồi, hai ngày nay con gọi điện thoại đến thì anh ấy không tiếp ấy, con đến nhà tìm anh ấy thì anh ấy không cho con vào nhà, nhốt con ở bên ngoài, đều tại người phụ nữ này làm hại, cô ta đúng là một đứa sao chổi.” Cô ta chỉ vào Hoa Hiểu Bồng với vẻ mặt dữ tợn, cô ta ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô.
Hoa Hiểu Bồng giả vờ không nghe thấy những lời này của cô ta, cô vùi đầu uống canh và không thèm để ý đến cô ta.
Lục Sơ Hà chạy vào và nói: “Anh Thâm ghét những người phụ nữ hay nổi giận nhất, nếu như chị có thể dịu dàng giống như chị dâu thì chắc chắn anh ấy sẽ rất thích chị.”
“Em câm miệng cho chị!” Lục Cẩm San giận đến run người, vậy mà con bé lại dám so sánh cô ta với đứa thấp hèn đê tin65 này.
Cô còn không xứng để xách dép cho cô ta, mỗi một chỗ từ từng sợi tóc đến ngón chân của cô ta đều có thể đánh bại cô ngay trong chớp mắt.
“Chị hung dữ đến như vậy, làm sao có người đàn ông nào sẽ thích phụ nữ hung dữ chứ.” Lục Sơ Hà lè lưỡi với cô ta.
Lục Cẩm San tức đến xì khói, trong lòng cô ta, cô bé cũng là đứa thấp hèn và đê tiện như Hoa Hiểu Bồng, thế nhưng cô ta lại không dám nói ra.
Cô ta đã từng mắng Tư Mã Ngọc Nhi là thứ thấp hèn, mắng Lục Sơ Hà là đứa con hoang kém cỏi, điều này đã khiến cho Lục Vũ Hàm nổi giận đùng đùng và ép buộc đưa cô ta vào trong trường học cải tạo những thanh thiếu niên bướng bỉnh, cô ta bị nhốt tận ba tháng trời, ngày nào cô ta cũng phải huấn luyện quân sự khiến cho bàn chân của cô ta đã tróc mất một lớp da.
Nếu như không có mẹ cực khổ cầu xin và cứu cô ta ra ngoài, chắc hẳn cô ta đã chết ở trong đó rồi.
Cô ta liếc mắt nhìn Tư Mã Ngọc Nhi và tức giận giậm chân: “Mẹ nhỏ à, mẹ có thể quản lý con bé này được không?”
Tư Mã Ngọc Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lục Sơ Hà và đánh vào lòng bàn tay một cái: “Không được nói chuyện với chị con như vậy, con nít đừng xen miệng vào chuyện của người lớn.”
Lục Sơ Hà nhếch môi lên với vẻ mặt uất ức: “Do chị cả ăn hiếp chị dâu nên con mới nói vậy thôi, chị dâu thật đáng thương, vừa mới đến vài ngày đã bị người ta bắt nạt.
Nếu như bố mẹ của chị ấy biết được thì chắc chắn sẽ rất đau lòng đấy.”
Cô bé nói xong bèn nhìn về phía Tư Mã Ngọc Nhi: “Mẹ ơi, nếu như sau khi chị cả gả cho anh Thâm và bị chị của anh Thâm bắt nạt, có phải bố và mẹ lớn đều sẽ rất buồn không?”
Tư Mã Ngọc Nhi gật đầu nói: “Dĩ nhiên sẽ đau lòng, bố mẹ đều mong con cái của mình có thể sống tốt.”
Hoa Hiểu Bồng nghe thấy những lời này của Tiểu Hà liền nhớ đến bố mẹ ở Giang Thành.
Mỗi lần bố cô gọi đến thì cô đều báo tin vui chứ không nói chuyện buồn, cô sợ rằng bọn họ sẽ lo lắng.
Cô gả vào đây vì để cứu Tiểu Phong, chỉ cần có thể để dành đủ tiền chữa trị cho em ấy thì cho dù phải chịu thiệt đến mức nào, cô cũng sẽ đánh nát nó và nuốt vào trong bụng.
Lục Cẩm San tức giận trợn mắt nhìn em gái của mình một cái: “Nhà họ Lục của chúng ta và nhà họ Tần là môn đăng hộ đối, chị cũng không trèo cao với bọn họ, không giống có vài người lòng tham không đáy, thấy người sang bắt quàng làm họ, gả vào đây chỉ để hưởng thụ, nếu như bị người khác xem thường cũng là tự tìm lấy.”
Lục Sơ Hà khoanh tay trước ngực, đôi mắt to tròn trừng lên nhìn cô ta một cách vô cùng khó chịu: “Chị cả, chị có biết cái gì là nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng không? Nhà họ Hoa là ân nhân của nhà chúng ta, chúng ta phải đền ơn nên đã mời chị dâu gả vào nhà của chúng ta, không phải bản thân chị dâu đơn phương gả vào đây.
Chị thì lại khác, tất cả mọi người ở Long Thành đều biết chị theo đuổi anh Thâm, lại còn lợi dụng lúc người ta đang yếu ớt mà tấn công.
Nếu như anh Thầm không mất trí nhớ thì sẽ không qua lại với chị đâu……”
Cô bé nói với giọng điệu như một người lớn, vốn dĩ cô bé còn muốn thêm rất nhiều lời nữa nhưng lại bị Tư Mã Ngọc Nhi nhét một cái bánh bao vào miệng: “Mau ăn cơm đi, chẳng phải buổi chiều con muốn bố đưa con đi công viên thiếu nhi chơi sao? Nếu như ăn muộn rồi thì bố sẽ không đưa con đi đâu.”
“Con biết rồi.” Lục Sơ Hà nhai bánh bao và trả lời một cách mơ hồ.
Gương mặt của Lục Cẩm San trở nên đỏ bừng, trong màu đỏ xen lẫn màu tím, trong màu tím còn xen lẫn màu vàng tía: “Em nghe thấy những lời bậy bạ này từ đâu hả, Tần Như Thâm rất yêu chị, là anh ấy chủ động theo