“Như Thâm, sao anh lại ở cùng với Hoa Hiểu Bồng nữa hả? Các người ở nơi này làm gì?” Cô ta tức giận dò hỏi.
“Cô ấy ngủ giấc ngủ của cô ấy, anh xem sách của anh.
” Tần Như Thâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta liền nổi giận ngay lập tức.
“Vậy tại sao anh lại bảo người giúp việc lấy tấm thảm cho cô ta?” Hai bên quai hàm của cô ta tức đến nỗi phồng cả lên.
Tần Như Thâm thật sự không muốn để ý đến cô ta nữa, đúng là một đứa điên khùng: “Máy điều hòa ở đây mở quá lớn, cô ấy đã ngủ rồi nên anh mới bảo người giúp việc mang tấm thảm cho cô ấy, không được à?”
“Không được, cho dù cô ta có bị lạnh chết cũng không liên quan đến anh.
” Cô ta nổi giận đùng đùng nói.
Cả hai người vừa tranh cãi, Hoa Hiểu Bồng liền bị đánh thức, cô ngước mắt nhìn thấy Tần Như Thâm và Lục Cẩm San đang đứng trước cửa liền giật bắn người lên: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Lục Cẩm San nhào tới: “Con nhỏ chết tiết, cô đừng có giả vờ ngủ, có phải chỉ cần tôi không ở đây thì cô sẽ tán tỉnh Như Thâm đúng không?”
Hoa Hiểu Bồng buồn bực, con mẹ nó ngủ mà cũng có thể bị trúng đạn: “Tôi đang ở nơi này đọc sách, sau đó ngủ thiếp đi, tôi căn bản không biết anh rể sẽ đến đây.
”
“Cô đừng có ngụy biện, cô có gương mặt như con hồ ly tinh này chính vì muốn tán tỉnh đàn ông đấy.
” Cô ta chán ghét Hoa Hiểu Bồng, chán ghét gương mặt này của cô, cô ta ước gì có thể rạch nát mặt cô, khiến cô trở thành một đứa xấu xí.
Hoa Hiểu Bồng không muốn tranh cãi với cô ta, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
“Tôi đi trước đây.
” Cô xoay người bước ra ngoài.
Lục Cẩm San tức đến run người, cô ta cầm lấy ly trà trên bàn và ném về phía cô.
Lần này Tần Như Thâm nhanh tay lẹ mắt mà nhanh chóng chạy tới, dùng cơ thể rắn chắc của mình che chở cho Hoa Hiểu Bồng.
Ly trà mang theo nước trà nóng hôi hổi đập vào lưng anh ấy.
Tần Như Thâm khẽ rên lên một tiếng.
Nương theo tiếng “choang” của ly trà rơi xuống đất và vỡ thành mảnh vụn, bản thân Lục Cẩm San cũng bị dọa sợ mà hét lên.
Bà Lục và Lục Cẩn Ngôn cùng nhau chạy tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bà Lục hỏi.
“Anh rể bị nước sôi làm phỏng rồi.
” Vẻ mặt của Hoa Hiểu Bồng dần dần trở nên trắng bệch, cô không ngờ Lục Cẩm San lại làm ra loại chuyện quá khích đến như vậy, giống như có mối thù sâu sắc với cô vậy.
Bà Lục nhanh chóng dặn dò người giúp việc mang thuốc trị phỏng tới, Lục Cẩn Ngôn đưa anh ấy đến phòng tắm xử lý chỗ bị thương.
Vẻ mặt của bà Lục trở nên tái mét, bà ta vừa nhìn thấy mảnh vỡ của ly trà trên mặt đất đã có thể tưởng tượng chuyện đã xảy ra.
“Cẩm San, con đang làm gì thế hả?”
“Không phải con, không liên quan gì đến con, đều do Hoa Hiểu Bồng, đều là lỗi của cô ta.
” Lục Cẩm San tức điên lên mà chỉ vào Hoa Hiểu Bồng.
Cô ta không hề cảm thấy bản thân đã làm sai, chỉ trách Tần Như Thâm chạy tới bảo vệ Hoa Hiểu Bồng không cho ly trà đập vào cô ta, nếu không thì chắc chắn cô ta sẽ bị hủy dung, sau này cũng đừng mong có thể quyến rũ Tần Như Thâm nữa.
Tại sao Tần Như Thâm lại bảo vệ Hoa Hiểu Bồng, quá đáng sợ rồi, chắc chắn anh ấy đã bị Hoa Hiểu Bồng quyến rũ rồi, giữa hai người bọn họ chắc chắn có vấn đề.
Bà Lục quay đầu nhìn về phía Hoa Hiểu Bồng, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: “Cô lại làm gì rồi hả?”
“Con không hề làm gì cả, con chỉ ở nơi này đọc sách sau đó ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì nhìn thấy chị hai đang cãi nhau với anh rể.
Con muốn rời đi thì chị hai lại cầm ly trà ném vào con, anh rể chặn lại giúp con nên cuối cùng ly trà đã bị ném lên người anh rể.
” Hoa Hiểu Bồng giải thích.
“Mẹ à, mẹ đừng nghe cô ta ngụy biện, cô ta đang ở nơi này quyến rũ Như Thâm, khi nhìn thấy con đến đây mới giả vờ ngủ say.
Con đã nhìn thấu âm mưu của cô ta nên cô ta mới muốn chạy trốn, con trong giây phút tức giận đã cầm ly ném vào cô ta, không ngờ Như Thâm lại bảo vệ cô ta.
Nếu như bọn họ không gian díu với nhau thì tại sao anh ấy lại bảo vệ cô ta chứ?” Lục Cẩm San nghẹn ngào khóc lên, dáng vẻ trông vô cùng uất ức giống như bị kẻ xấu tố cáo trước vậy.
Hoa Hiểu Bồng không nói nên lời, nếu nói về chuyện vu oan, Lục Cẩm San đứng thứ nhất thì chắc chắn không có người nào dám đứng thứ hai: “Chị hai à, tại sao chị cứ luôn cảm thấy em sẽ tán tỉnh anh rể chứ? Em đã có một người chồng tốt đến như vậy thì tại sao lại muốn tán tỉnh anh rể chứ?”
Bà Lục cũng nghĩ như vậy, vì vậy bả ấy không hề hung hăng dạy dỗ Hoa Hiểu Bồng.
Bây giờ nhiệm vụ của cô ta chính là sinh đứa cháu cho bà ta, bà ta không thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, lỡ như thật sự có thai mà làm cho cô sảy thai thì