“Được.
” Giọng nói của cô nghe có vẻ rất ngoan ngoãn và phục tùng, thế nhưng trong mắt cô đã chưa đầy nước mắt rồi, cô ngước đầu lên hết lần này đến lần khác, cố gắng ép chúng trở về, không cho mặt yếu đuối của mình bị lộ ra ngoài.
Kể từ ngày đầu tiên gả vào nhà họ Lục thì linh hồn, tinh thần của cô, danh dự của cô đều hoàn toàn bị phá hủy, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng có thể bị chơi đùa, giẫm đạp, giày vò một cách tùy tiện.
Cô cởi từng chiếc quần, chiếc áo xuống, những tấm vải giống như những chiếc vảy mọc trên người cô vậy, khi lột từng chiếc xuống đều sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Anh đặt cô lên người mình, như vậy cô mới có thể lấy lòng anh.
Thế nhưng cô lại không biết cách làm mà cả người cứ trở nên cứng nhắc trên người anh, từ cổ đến mặt, đến da đầu, đến vành tai đều xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai, giống như một khúc gỗ được quét sơn vậy.
Đôi mày của anh khó chịu nhíu chặt lại, anh ghét dáng vẻ như một con cá chết của cô nhất.
“Đứa trà xanh, bớt tỏ vẻ trong sáng lại đi, lúc em là một đứa dâʍ đãиɠ đã làm như thế nào hả?”
Cô cắn môi nói: “Tôi chưa bao giờ là một đứa dâʍ đãиɠ.
”
Anh hậm hừ một tiếng, hiển nhiên đang cười nhạo cô, cô đã là một tấm ván đóng đinh rồi, không thể trở mình được nữa.
Anh nắm lấy eo của cô và ép buộc cô vặn vẹo người một cách thô lỗ và bạo lực: “Không được dừng.
”
Cô cảm thấy cực kỳ nhục nhã, ánh mắt của anh nhìn vào cô rõ ràng giống như đang nhìn vào một đứa con gái bán thân đang lấy lòng khách hàng.
Cô nhắm mắt lại và ngẩng đầu lên, cô không dám nhìn vào anh mà chỉ uốn éo cả người theo mệnh lệnh của anh.
Cô cảm thấy eo của mình sắp bị vặn đến đứt rồi, thế nhưng gương mặt của người đàn ông kia vẫn hiện ra vẻ âm trầm, dường như cảm thấy không hài lòng với cô: “Kêu lên!”
Cho dù cô có động đậy như thế nào cũng là một con cá chết, không hề có một tí linh hồn nào!
Ngón tay đặt ở sau lưng của cô nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào trong da thịt.
Cô phải nhẫn nhịn, phải nghe lời.
Không bao lâu sau đã có thể lấy được tiền cứu mạng cho Tiểu Phong rồi.
Cô khẽ kêu một tiếng vừa nhỏ xíu vừa ngượng ngùng, Lục Cẩn Ngôn đưa tay lên và dùng sức nhéo vào chân cô một cái, cô đau đến mức vô thức kêu lên một tiếng.
Trái tim của cô đang rỉ máu, cô không biết còn phải chịu giày vò đến bao lâu.
Cô đã từng chứng kiến hết khả năng của Lục Cẩn Ngôn, vì vậy chỉ có thể uốn éo eo mình đến mức sắp gãy, cổ họng cũng kêu đến khàn đặc.
Thế nhưng thời gian còn ngắn hơn cô đã nghĩ, ngày hôm nay Lục Cẩn Ngôn không có tâm trạng, anh chỉ xuất phát từ cơn tức giận tột độ mà từ trước đến giờ anh chưa từng cảm thấy mà thôi.
Một tiếng đồng hồ sau, cô đã bị đá xuống giường.
“Em đúng là rất liều mạng vì tiền, ông đây sẽ thỏa mãn ý muốn của em.
”
Anh mở hộp ra và lấy một xấp tiền giấy mới tinh từ trong hộp, sau đó ném lên người cô vang lên một tiếng “bốp”
Mặc dù là những mảnh giấy rơi vương vãi nhưng khi đánh vào người vẫn rất đau.
Cô khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy đầu và cuộn tròn người lại.
Lục Cẩn Ngôn không hề dừng lại, gương mặt tuấn tú của anh nhăn nhó dữ dội, vành mắt đỏ bừng hẳn lên, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Anh không hề cảm thấy vui vẻ khi được trút giận, người phụ nữ này thậm chí diễn cũng không biết cách diễn với anh, chỉ biết tươi cười rạng rỡ với hai mươi triệu kia!
Ở trong lòng cô, anh còn không bằng số tiền hai mươi triệu nhỏ nhoi kia!
Từng xấp từng xấp tiền đập vào làn da hồng hào của cô, sau đó bay đi tứ tung rồi lần lượt rơi xuống như một mảng tuyết trắng, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Cô nghiến chặt răng không để cho bản thân khóc thành tiếng, bởi vì nhịn quá đau khổ, dùng sức quá nhiều khiến cho cả cơ thể của cô đều đang run rẩy.
Không sao cả, cô cố gắng hết sức nói với bản thân rằng đó vốn là số tiền không nên thuộc về mình, muốn cầm lấy thì phải trả giá.
Lục phủ ngũ tạng của Lục Cẩn Ngôn cũng sắp bị tức đến vỡ vụn rồi, thế nhưng anh không hề cảm thấy thương hại một tí nào mà đổ hết toàn bộ số tiền còn lại lên người cô.
Cả người cô bị chôn vùi như một ngôi mộ.
Sau đó anh ra lệnh với giọng điệu nghiêm khắc: “Nhặt lại cho tôi!”
Cô yêu tiền đến như vậy, thế thì cứ để cho cô hưởng thụ cho đủ, tiếp xúc và cảm nhận cho đủ đi.
Cô chui ra từ trong “ngôi mộ” kia, trên làn da trắng nõn đã hiện lên từng mảng bầm tím rõ ràng do bị đánh.
Cô không hề quan tâm sự đau đớn trên người mà nhặt hết toàn bộ số tiền vào trong hộp.
Lục Cẩn Ngôn nhìn xuống về phía cô với ánh mắt vô cùng khinh thường, giống