Hoa Mộng Lê đánh xong một bài liền đi đến bên cạnh Lục Cẩn Ngôn dưới sự dẫn dắt của Lục Cẩm San.
Cô ta cảm thấy màn trình diễn của bản thân vô cùng hoàn hảo, chắc chắn Lục Cẩn Ngôn sẽ bị thu hút một cách sâu sắc.
“Em à, đây là Mộng Lê, vợ chưa cưới thực sự của em, em vẫn còn nhớ chứ?” Lục Cẩm San mỉm cười nói, cô ta tin em mình chắc chắn sẽ nhớ, Hoa Mộng Lê tốt như vậy, có thể đè ép Hoa Hiểu Bồng thành tro bụi, sao anh có thể không nhớ được chứ.
Gương mặt vô cùng tuấn tú của Lục Cẩn Ngôn không hề có bất cứ tia cảm xúc nào, cũng không có một chút độ ấm nào, anh giống như căn bản không hề nghe thấy những lời nói của Lục Cẩm San, và cũng không chú ý đến Hoa Mộng Lê ở trước mặt.
An An khẽ mỉm cười, khi nhìn thấy nhân viên phục vụ đến đây liền lấy một ly rượu lên: “Cẩn Ngôn, loại rượu này rất ngon, anh có muốn nếm thử một chút không?”
Lục Cẩn Ngôn cầm lấy nhấp một ngụm nhỏ, khóe miệng cong lên một chút, đó chỉ là một nụ cười nhạt đến mức gần như không thể nhận ra, thế nhưng vẫn khiến cho An An cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lục Cẩn Ngôn đang khen ngợi cô ta làm rất đúng.
Anh thích cô ta, cô ta biết cách hầu hạ anh, khiến anh vui vẻ.
Hoa Mộng Lê hoàn toàn bị ngó lơ giống như không khí, cô ta cảm thấy rất xấu hổ, mất mát và khó coi.
Lục Cẩm San vội vàng vỗ vai cô ta để an ủi.
Cơ hội của cô ta không tốt lắm, gặp ngay lúc Lục Cẩn Ngôn có người phụ nữ khác, thế nhưng suy cho cùng người phụ nữ này cũng không thể trở thành vợ cả, nếu như cô ta muốn đuổi Hoa Hiểu Bồng rời đi thì nhất định phải “giúp đỡ” Hoa Mộng Lê.
“Cẩn Ngôn, Mộng Lê đã đặc biệt chuẩn bị buổi biểu diễn bất ngờ và tuyệt đẹp này cho em đấy, dù sao thì cô ấy cũng là người vợ chưa cưới thực sự của em, em cũng phải biểu hiện một chút chứ?”
An An mỉm cười nói: “Cô Hoa à, cô nên biểu diễn một màn sáng tạo, dây là buổi biểu diễn mô phỏng đoạn nổi bật nào đó của người ta, tôi cũng đã xem rất nhiều lần.”
Hoa Mộng Lê cảm thấy bản thân như bị tát một cái, gương mặt đỏ bừng hẳn lên: “Không có đủ thời gian nên không suy nghĩ kỹ.”
Lúc cô ta nói chuyện luôn giữ một giọng nói dịu dàng, tinh tế, mềm mại của mình, cô ta làm vậy để duy trì phong thái thùy mị của mình.
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó đưa mắt ra hiệu với An An, An An bèn đưa ly rượu trên bàn cho cô ta.
Ở trong mắt cô ta, thật ra ly rượu này là “phần thưởng” của Lục Cẩn Ngôn.
Cô ta giống như một cây mạ khô gặp phải cơn mưa, khôi phục sức sống ngay lập tức: “Cảm ơn.” Cô ta nở một nụ cười rực rỡ.
Xem ra anh cũng không phải hoàn toàn không có hứng thú đối với cô ta.
Lục Cẩm San uống một ngụm cocktail nói: “Cẩn Ngôn, chị nói cho em biết Hoa Hiểu Bồng đáng sợ đến mức nào, tất cả những bộ quần áo kia của cô ta đều là cướp lấy từ nhà của Mộng Lê.
Gia đình bọn họ vừa nghèo vừa lộn xộn, không có tiền cho cô ta mua những bộ đồ cao cấp, mỗi lần khi nhìn thấy Mộng Lê mua quần áo mới về thì cô ta liền đi cướp, mặt dày mày dạn đi cướp, lấy hết những thứ tốt của cô ấy.”
“Chị à, không phải như vậy đâu.” Hoa Mộng Lê xua tay, cô ta vẫn giữ giọng điệu mềm mỏng nhỏ nhẹ mà nói: “Hiểu Bồng là em gái của em, hoàn cảnh gia đình của em ấy không tốt, vì vậy việc em cứu tế cho em ấy là chuyện nên làm.
Nếu như em ấy thích những bộ quần áo kia thì em cứ để cho em ấy mang đi là được, không sao cả.
Giữa hai chị em sao có thể xảy ra tranh chấp vì vài bộ quần áo được chứ.”
Cô ta phải thể hiện bản thân tốt bụng đến mức nào, cao sang quyền quý đến mức nào, khoan dung độ lượng đến mức nào, Hoa Hiểu Bồng tồi tệ, không biết xấu hổ, ích kỷ đến mức nào.
“Mộng Lê, cô thật sự quá tốt bụng rồi.
Cô ta chính là lợi dụng lòng tốt của cô mà được nước lấn tới, không ngừng bắt nạt cô.
Tôi vừa nhìn liền biết cô ta là loại phụ nữ có phẩm hạnh không đứng đắn.” Lục Cẩm San cố gắng hắt nước bẩn vào Hoa Hiểu Bồng, khiến cho cô cả đời này đều không thể rửa sạch.
Đáy mắt của Lục Cẩn Ngôn lóe lên vài tia sáng lạnh lùng vô cùng rét lạnh: “Nếu như còn nhắc đến Hoa Hiểu Bồng một lần nữa thì cút ngay!” Mỗi một chữ đều chứa đầy sự lạnh lẽo nồng đậm.
Điều này khiến cho Lục Cẩm San và Hoa Mộng Lê cùng lúc rùng mình.
Hoa Mộng Lê nhanh chóng làm dịu bầu không khí: “Long Thành có chỗ nào chơi vui không? Cuối tuần tôi muốn