Lục Cẩn Ngôn nói với vẻ mặt dữ tợn: “Lời mà tôi nói với chị vào ngày hôm qua là một lời cảnh cáo, không phải bài học, chị tốt nhất nên phân biệt rõ ràng.”
Lục Cẩm San tức giận trợn trắng mắt nhìn vào anh: “Rốt cuộc người phụ nữ kia có phải do cậu tìm đến không?”
“Không liên quan đến tôi.” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng hậm hừ một tiếng.
“Không phải cậu thì là ai hả?” Lục Cẩm San tức muốn chết.
Bà Lục thở dài một cái: “Như Thâm vốn là một người trăng hoa, cậu ta muốn phụ nữ còn cần người khác tặng sao? Mẹ nghĩ rằng cậu ta đã khôi phục bản tính cũ rồi.”
“Đó cũng là do chị ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ra đấy, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết.” Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười lên.
“Lục Cẩn Ngôn, cậu đúng là tên miệng lưỡi độc địa! Một ngày nào đó con vật nuôi rẻ tiền của cậu cũng cắm sừng cậu, để xem cậu còn cười trên nỗi đau của người khác được nữa không.” Lục Cẩm San mắng nhiếc.
Hoa Hiểu Bồng ở bên ngoài nghe thấy liền toát mồ hôi hột, đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn xuyên qua khung cửa nhìn vào cô, cô nhanh chóng chạy mất, sợ rằng bản thân sẽ bị ngộ thương.
Khóe miệng của anh nở một nụ cười lạnh lùng, anh dời mắt nhìn vào Lục Cẩm San: “Chị có thể đi được rồi đấy, tôi không quan tâm đến chuyện của chị, chị cũng đừng hòng giở trò với chuyện của tôi, nếu không thì người gặp xui xẻo sẽ là chị đấy.”
Trong lòng Lục Cẩm San vẫn rất sợ anh, bởi vì có mẹ làm chỗ dựa nên mới có dũng khí khiêu chiến anh.
Bà Lục cảm thấy đau lòng cho con gái mình nên đã vỗ vai cô ta, dẫn cô ta xuống lầu.
Bà ta sắp xếp tài xế đến biệt thự của Tần Như Thâm để đón anh ấy đến đây ăn cơm, như vậy thì anh ấy sẽ không thể mượn cớ từ chối nữa.
Tần Như Thâm không hề muốn đến, nhưng mà anh ấy muốn gặp một người nên đã đến đây.
Vốn dĩ Hoa Hiểu Bồng đang ngồi trong phòng khách, khi nhìn thấy anh ấy bước vào cửa bèn đứng dậy chạy lên tầng ba, thậm chí còn không chào hỏi một tiếng nào.
Cô rất lo lắng ngay cả chào hỏi cũng sẽ bị Lục Cẩm San hiểu lầm cô đang ve vãn Tần Như Thâm.
Cô trực tiếp gõ cửa phòng sách của Lục Cẩn Ngôn: “Lục Cẩn Ngôn, tôi có thể đi vào không?”
Lục Cẩn Ngôn nhíu mày lại: “Tôi có gọi em à?”
“Báo động đỏ, tôi phải đi lánh nạn.” Cô dè dặt cẩn thận nói.
Lục Cẩn Ngôn hơi sửng sốt: “Cút vào đây.”
Sau khi cô bước vào liền vỗ ngực, giống như đang thở phào nhẹ nhõm.
“Em muốn lánh nạn cái gì?” Lục Cẩn Ngôn ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
“Anh rể đã đến rồi, cho dù tôi ở nơi nào cũng không an toàn, chỉ cần tôi gặp phải anh rể thì chị của anh sẽ ảo tưởng rằng tôi muốn tán tỉnh anh ấy, chỉ có ở cùng với anh mới là nơi an toàn nhất.” Cô nói.
Khóe miệng của Lục Cẩn Ngôn hơi cong lên, biết tránh né hiềm nghi cũng xem như là chuyện tốt.
“Nếu như tôi không ở đây thì sao?”’
“Vậy thì tôi đành phải ra ngoài thôi.” Cô bĩu môi nói.
Lục Cẩn Ngôn đứng dậy như hơi tức giận: “Trốn cái gì hả, ở nhà của mình mà còn phải trốn chui trốn nhủi à?” Anh nói xong bèn nắm lấy tay của cô và đi ra ngoài, anh trái lại muốn xem thử Lục Cẩm San sẽ giở trò tự tìm chỗ chết như thế nào.
Ở dưới lầu, Tần Như Thâm cảm thấy vừa xót xa vừa nực cười: “Lục Cẩm San, bây giờ em dâu của cô vừa nhìn thấy tôi liền giống chuột gặp phải mèo, cô vừa lòng chưa?”
“Tốt nhất là như vậy, đừng bao giờ gặp mặt nữa.” Lục Cẩm San nghiến chặt răng nói.
Đáy mắt của Tần Như Thâm hiện lên vài tia chán ghét: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, để tránh xảy ra những hiểu lầm không đáng có, sau này khi tôi đến đây đều sẽ mang theo một người phụ nữ, như vậy sẽ không làm bị thương đến người vô tội nữa.”
Anh ấy búng tay một cái, cô gái đang đứng ở ngoài cửa bước vào.
Cô ta vô cùng xinh đẹp, thậm chí có thể nói là tuyệt đẹp.
Cô ta uốn éo cơ thể thướt tha yểu điệu của mình và đi đến bên cạnh Tần Như Thâm.
Lục Cẩm San ngây người, cô ta chỉ cảm thấy có một tia sét bay ra từ dưới mặt đất, đánh thẳng lên đỉnh đầu của cô ta: “Tần Như Thâm, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ, còn công khai dẫn theo người phụ nữ khác vào nhà của em.”
Hoa Hiểu Bồng đứng trên cầu thang vô cùng kinh ngạc, chiêu này của anh rể cũng quá hay rồi.
Cô đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua Hứa Nhược Thần nói muốn dạy dỗ Lục Cẩm San, ngày hôm nay bên người Tần Như Thâm lại có thêm một người phụ nữ, có khi nào chuyện này có liên quan đến anh ta không?”
Bà Lục hơi choáng váng: “Như Thâm, mặc dù những người này Cẩm San hơi càn quấy nhưng mà cháu cũng không thể làm vậy được, hai đứa còn chưa kết hôn mà cháu đã dẫn theo phụ nữ khác, Cẩm San làm sao chịu được chứ?”
“Cả ngày cô ấy đều đa nghi như vậy, có từng nghĩ đến cháu chịu nổi không?”
Khi Tần Như Thâm nói chuyện thì nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng đang đi xuống với Lục Cẩn