“Không sao cả, chỉ cần Hiểu Bồng không sao là được rồi.
” Hoa Mộng Lê vẫn bày ra dáng vẻ người chị tốt yêu thương bảo vệ em gái.
“Cô thật tốt với em gái của mình.
” Lục Cẩm San cố tình nói.
“Chị gái tốt với em gái là điều nên làm.
” Hoa Mộng Lê nhẹ nhàng mỉm cười, giống như một đóa hoa Bạch Liên thánh mẫu.
Lục Cẩm Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa rét lạnh: “Vẽ vời thêm chuyện.
” Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, dường như vở kịch mà cô ta đã cố gắng hết sức để diễn này không hề thu hút sự chú ý của người khách VIP như anh.
“Mộng Lê đã cứu em gái của mình, làm sao lại là vẽ vời thêm chuyện chứ, chẳng lẽ em còn mong con thú nuôi rẻ tiền của em bị quả bóng đập trúng à?” Lục Cẩm San tức giận mà trợn trắng mắt nhìn anh.
Hoa Mông Lê rũ mắt xuống, trông có vẻ vô cùng tủi thân và đáng thương.
Lúc này Hoa Hiểu Bồng cảm thấy cực kỳ cảm động, cô bước tới nắm lấy tay của cô ta: “Chị à, cảm ơn chị đã cứu em.
”
Lục Cẩm San khẽ hậm hừ một tiếng: “Chị của cô tốt với cô như vậy mà cũng không thấy cô đối xử tốt với cô ấy, đã cướp mất chồng của cô ấy còn mặt dày mày dạn không chịu trả lại.
”
Hoa Hiểu Bồng không thèm để ý đến cô ta mà chỉ nói: “Chúng ta đến phòng nghỉ ngơi đi, xem thử ở đó có đá chườm không.
”
Dường như cô đã quên mất hai bên đầu gối của mình cũng đang chảy máu.
Mỗi lần cử động đều có sự đau nhói dữ dội truyền đến, khiến cô gần như không thể đi nổi.
Khi Lục Cẩn Ngôn đi đến khu vực nghỉ ngơi, anh xoay người lại thì thấy cô vẫn cách anh rất xa, cố gắng, khó khăn và đau đớn mà khập khễnh đi về phía trước.
“Đồ ngốc!” Anh bất lực thở dài một cái, chạy tới rồi ôm ngang bế cô lên.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị anh bế công chúa ở nơi đông người, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả mọi người.
“Tôi không sao, anh thả tôi xuống, tôi có thể tự mình đi.
”
“Thật sự không sao à?” Hàng lông mày rậm của anh khẽ nhíu lại, một tia sáng lạnh lùng gian xảo lóe lên.
“Ừm.
” Cô gật đầu, cố gắng nhịn đau, nở một nụ cười nhẹ nhàng và thoải mái với anh.
Đôi môi mỏng của anh nở ra một nụ cười xấu xa: “Tốt lắm, lát nữa em hãy tự mình đi bộ trở về.
” Anh nói xong bèn thả cô xuống.
Cô vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, khi thấy anh sắp rời đi thì vươn tay nắm lấy tay của anh theo bản năng, trên mặt của cô hiện lên vài nét chịu thua: “Tôi không…… không thể đi bộ trở về được.
” Giọng nói rất nhỏ như đang cầu xin.
“Vịt chết còn cứng miệng!” Anh châm chọc cười một tiếng rồi lại ôm cô lên.
Khi đối phó với những người phụ nữ cứng miệng như vậy thì phải độc ác, không có ác nhất, chỉ có ác hơn.
Cô vùi đầu vào trong lòng anh, nhìn anh từ khe hở của hàng mi: “Thật ra khi con vịt chết thì miệng đã không còn cứng nữa, bẻ một cái đã đứt rồi.
” Cô vô cùng nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, giống như đang tự nói với mình vậy.
Lục Cẩn Ngôn nghẹn họng một cái, anh cúi đầu, liếc nhìn cô với vẻ mặt vô cùng kỳ lạ: “Còn con nhím đã chết thì sao? Gai của nó còn cứng không hả?”
Cô muốn nói vẫn còn cứng nhưng lại sợ chọc giận anh, sợ anh sẽ buông tay ra thô lỗ ném cô xuống, sau đó lại bỏ cô ở lại đây để cô tự đi bộ trở về.
Cô chỉ cẩn thận dè dặt đáp lại: “Tôi không biết, tôi chưa từng nhìn thấy con nhím chết, tôi đã ăn qua đầu vịt nên mới biết mỏ vịt không cứng thôi.
”
“Ngu ngốc đến không còn lời nào để nói.
” Anh chế nhạo nói, khóe miệng lại nở một nụ cười nhạt không dễ dàng nhìn thấy.
Trong phòng nghỉ ngơi của khách quý.
Hoa Mộng Lê luôn nhìn vào bọn họ cách lớp kính thủy tinh.
Cô ta cũng rất muốn trở thành vật nuôi của Lục Cẩn Ngôn.
Nếu như cô ta không đào hôn thì bây giờ người đang nằm ở trong lòng anh chắc chắn là cô ta.
“Đừng nhìn nữa, nó cũng đối xử như vậy đối với những con chó con mèo.
Chỉ cần là vật nuôi của nó thì nó đều bá đạo bảo vệ bọn chúng, chỉ có bản thân mới có thể chạm vào, không cho phép người khác chạm vào.
” Lục Cẩm San nói.
Cô ta bảo nhân viên phục vụ lấy đá viên cho Hoa Mộng Lê, chườm đá cho cô ta.
Sau khi Lục Cẩn Ngôn bước vào lại bảo cô ta lấy cồn đỏ và băng gạc, anh khử trùng cho Hoa Hiểu Bồng sau đó băng bó cho cô.
“Mau chóng lành lại cho tôi, tôi ghét những người phụ nữ đi khập khễnh như.
” Anh ngang ngược ra lệnh.
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng cảm thấy rối loạn, trước mắt như có một đàn ngựa chạy ngang qua như bay: “Tôi cũng muốn nhanh chóng lành lại, nhưng mà tôi không thể khống chế chuyện này được.
”
Cô cũng không phải mất nhân vật trong trò chơi, chỉ cần bổ sung một bình máu là có thể khôi phục giá trị thể lực ngay lập tức.
Ánh mắt lạnh như băng của anh lướt qua gương mặt của cô: “Khi về nhà, chỉ cần