Hoa Hiểu Bồng cảm thấy cho dù bản thân có làm như thế nào thì cũng sẽ bị cô ta châm chọc.
Cô cố tình ăn một miếng gan ngỗng rồi uống một ngụm rượu lớn, mang theo một cảm giác khiêu khích.
Lục Cẩn Ngôn đã nhìn ra, khóe miệng nở một nụ cười nhạt như có như không.
Dĩ nhiên Lục Cẩm San không thể nhìn ra, cô ta chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình như bị ô nhiễm: “Tôi đã nói với cô rồi, không được uống rượu khi đang ngậm thức ăn trong miệng, đây là La Romanee Conti đấy, cho cô uống đúng là lãng phí.
”
“Chị hai à, chị không thể nói em gái của em như vậy, ở trong mắt em ấy, cho dù là rượu đắt tiền đến mức nào thì cũng giống như nước ngọt mà thôi.
” Hoa Mộng Lê lại đâm thêm một nhát.
“Nhìn cô ta đúng là ảnh hưởng đến khẩu vị.
” Lục Cẩm San khịt mũi khinh thường nói.
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng âm thầm oán giận: Tôi cũng vậy.
Cô buông dao nĩa xuống, lau miệng rồi nói: “Chồng à, em ăn no rồi.
”
Lục Cẩn Ngôn khẽ gật đầu, cầm lấy tay của cô, cả hai người đồng loạt đứng dậy.
“Chúng tôi còn chưa ăn xong đấy, lịch sự một chút có được không?” Lục Cẩm San trừng mắt nhìn Hoa Hiểu Bồng.
“Chị cũng biết lịch sự à?” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng hậm hừ một tiếng, dẫn theo Hoa Hiểu Bồng ra ngoài.
Lục Cẩm San tức đến mức vẻ mặt trở nên tái nhợt.
Bọn họ vừa rời đi, Hoa Mộng Lê cũng không còn khẩu vị gì nữa.
“Chị hai, sao em cảm thấy Cẩn Ngôn cũng khá bảo vệ Hoa Hiểu Bồng đấy?”
“Cô đừng nghĩ nhiều, nó sẽ không để ý đến một đứa nhà quê như Hoa Hiểu Bồng đâu.
Có điều bởi vì cô ta là con chó của nó, nếu như có người nói chó của cô xấu thì cô cũng sẽ bảo vệ nó một chút đúng không?” Lục Cẩm San bĩu môi nói.
“Vậy cũng phải.
” Hoa Mộng Lê mỉm cười hiểu ý.
Lục Cẩn Ngôn giữ lại cô chỉ vì cô biết vẫy đuôi nịnh nọt, chờ đến khi anh không còn hứng thú với trò này nữa thì cô có thể cuốn gói cút đi rồi.
Khi bước vào trong xe, Hoa Hiểu Bồng đã nhạy cảm nhận ra vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn hơi u ám.
Quả thật trong nhà hàng đã có rất nhiều chuyện không hài hòa xảy ra, thế nhưng cô không thể đoán được anh đang tức giận về chuyện gì.
Anh không nói lời nào khiến cô cảm thấy vô cùng bất an, cô vò đầu bứt tóc, mím môi lại, sợ rằng lần này khi về nhà sẽ phải gặp xui xe3p.
Khi bước vào nhà họ Lục, Lục Cẩn Ngôn gọi người giúp việc đến đây: “Đến phòng để đồ của cô chủ, vứt hết tất cả những bộ quần áo cũ đi.
”
Hoa Hiểu Bồng giật bắn người lên nói: “Vứt hết quần áo thì tôi phải mặc cái gì đây?”
“Nếu như em còn dám nhặt đồ bỏ của người khác thì tôi sẽ vứt luôn em vào thùng rác, dù sao cũng là rác rưởi.
” Anh đe dọa với giọng điệu rét lạnh.
Cả người cô run lên một cái: “Để tôi tự đi dọn.
”
Cô mang hết những bộ quần áo của Lục Cẩm San ra, giao cho người giúp việc: “Vậy sau này tôi phải mặc cái gì đây?”
Cô cúi đầu than ngắn thở dài, giống như sắp bị ép buộc phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra ngoài vậy.
Lục Cẩn Ngôn nghe thấy giọng điệu này liền biết cô không định đi mua quần áo.
Anh thật sự không nói nên lời, rốt cuộc cô keo kiệt đến mức nào vậy.
Anh kìm nén cơn tức giận, gọi nhà thiết kế đến để thiết kế quần áo cho cô.
Cô đang mang theo tên tuổi của anh, dù sao cũng là bộ mặt của anh thì tạm thời để cho đứa keo kiệt này có lợi vậy.
Sau đó, cô dán băng cá nhân chống nước lên đầu gối, bước vào phòng tắm để tắm rửa.
Cô ngâm mình trong bồn tắm mát xa, rửa sạch mọi sự nhếch nhác ở trên người, còn có sự mệt mỏi của tinh thần.
Ngay vào lúc cô nhắm mắt sắp chìm vào giấc ngủ, một bàn tay to lớn vươn tới ở trong nước, bao phủ trước ngực của cô.
Cô giật mình kêu lên, vừa mở bừng mắt ra thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như băng của Lục Cẩn Ngôn.
Ngay trong chớp mắt, cô cảm thấy nước ấm trong bồn tắm trở nên lạnh lẽo.
“Lại ngủ rồi à?” Đôi môi mỏng của anh nở ra một nụ cười lạnh lùng xấu xa.
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Em định chết đuối một lần nữa à?” Ngón tay thon dài của anh di chuyển trên mặt nước, nhẹ nhàng lướt qua như đang chơi đùa dòng nước ấm trong đó vậy.
Cô hung hăng nuốt một ngụm nước bọt: “Một người làm sao có thể chết đuối cùng một chỗ hai lần chứ?”
Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt chính là trong phòng tắm này, trong bồn tắm này.
Lúc đó cô ngâm mình đến mức thϊếp đi, suýt chút nữa thì chết đuối, sau đó được anh nhấc cả người lên.
Ở một mức độ nào đó, anh vẫn xem như là ân nhân cứu mạng của cô.
Sau đó anh chán ghét bồn tắm đã bẩn nên đã bỏ nó.
Vì vậy nó đã thuộc về cô.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào sau khoảng thời gian dài như vậy.
Không biết là bệnh thích sạch sẽ của anh đã giảm bớt hay là khả năng chịu