Trên đường trở về, Bạc Hành Trạch có chút không vui, Chúc Xuyên nhìn nửa buổi cũng không nhìn ra vì sao anh tức giận, cuối cùng kết luận người này đầu óc có bệnh.
Tính tình bất định, hồi còn đi học đã vậy, giờ lớn tuổi hơn lại càng khó hầu hạ.
Điện thoại vang lên một tiếng, Chúc Xuyên nhìn xuống, thấy một yêu cầu kết bạn: [Anh đẹp trai, vừa rồi em là người mượn tiền anh, em tên Phùng Nghệ.]
Chúc Xuyên bấm đồng ý, bên kia gửi chuyển khoản, hắn nghĩ nghĩ rồi bấm nhận, bên kia gửi đến một gói biểu tượng cảm xúc Miêu Miêu rất đáng yêu, [Anh đẹp trai cho anh xem mèo của em, siêu đáng yêu phải không?!]
Chúc Xuyên khen một câu đáng yêu.
Bạc Hành Trạch quay đầu nhìn thấy biểu tượng cảm xúc dễ thương trên màn hình, lại nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Chúc Xuyên, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, ôn nhu mềm mại.
Có gì hay mà cười.
Một con vật phiền phức như mèo, rụng lông còn dính người, omega này cũng chẳng có gì thú vị.
Chúc Xuyên cũng không có ý định trò chuyện, chỉ nói vài câu rồi kết thúc đề tài, ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Hành Trạch đang nhìn chằm chằm điện thoại của mình, dừng một chút, hỏi anh: "Nhìn mèo?"
Bạc Hành Trạch do dự, không nói cho hắn biết anh đang nghĩ làm thế nào để xóa cô gái kia ra khỏi danh sách kết bạn Wechat của hắn.
Chúc Xuyên nghĩ anh xấu hổ dù sao thì một tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo là con sen của mèo nghe có chút không hài hòa.
"Tôi cũng có một con mèo, nhãi con Lệnh Ý kia muốn nuôi một con mèo, nhưng Phó giáo sư lại mang thai, để mèo trong nhà nuôi không tốt nên đưa tới chỗ tôi, tôi thấy anh không thích nên đã đem đến Diêm Thương Nguyệt để Nguyên Nguyên chăm sóc.
"
Bạc Hành Trạch mấp máy môi, lâu sau mới vặn ra được một câu, "Nếu em thích thì có thể mang về nhà nuôi, tôi không ghét."
Chúc Xuyên ôm đầu cười, "Được, lần sau mang về đi, để nó ở Diêm Thượng Nguyệt sắp bị mấy cô nương ở đó làm trọc đầu, may nó là giống cái, nếu là giống đực, không chừng kỳ [email protected] tình đều bị đem lột da.
"
Bạc Hành Trạch tưởng tượng một chút cảnh Chúc Xuyên ôm mèo, cười nhẹ, "Ừm, mèo rất đáng yêu."
Người cũng có thể yêu.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy đó là xe của Chúc Xuyên, liền mở miệng nói đùa, "A, bố của Bạc tiên sinh đã về rồi sao?" Nói xong thì sững sờ, hình như người lái xe là Bạc Hành Trạch?
"...!A, Bạc tiên sinh, buổi tối tốt lành haha..." Bảo vệ lúng túng gãi gãi đầu, đều do Chúc tiên sinh quá dễ dãi, Bạc tiên sinh sẽ không tức giận chứ.
Bạc Hành Trạch lạnh lùng gật đầu, lái xe đi vào.
"Bố tôi?"
Chúc Xuyên chững chạc đàng hoàng nói: "Bảo vệ tiêu khu này mắt mũi làm sao, còn có một người bố trẻ tuổi như vậy?"
Bạc Hành Trạch nhìn thấy vẻ mặt hắn liền biết hắn lại nói nhảm, bất đắc dĩ đưa tay xoa đầu hắn, nhưng chưa đụng đến đã thu lại, anh nhớ Chúc Xuyên không thích bị xoa đầu.
Chúc Xuyên không để ý đến do dự của hắn, đi trước mở cửa, vừa định nhập mật khẩu đã bị người phía sau nhanh trước một bước, nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Mùi rượu thanh bao phủ hắn từ phía sau, giống như vòng tay hư vô mơ hồ ôm hắn vào ngực, chủ nhân giọng nói hơi lạnh lùng "Vân tay".
Vừa nói vừa thao tác trên cửa, cầm ngón áp út của hắn ghi vân tay vào.
?
Hắn đã gặp qua ghi vân tay ngón trỏ, cũng đã thấy người lấy vân tay ngón cái, Dịch Hiền ngu ngốc kia lấy vân tay ngón giữa, nhưng chưa thấy ai ghi vân tay ngón áp út.
Bệnh gì vậy?
Điện thoại di động của Bạc Hành Trạch vang lên, lúc đầu cầm lên anh rất bình tĩnh, nghe xong liền lạnh lùng nói: "Tìm tôi tự trình bảy? Cái thiết kế rách nát kia của hắn tôi đã xem qua, đến học sinh tiểu học còn không viết ra cái loại rác rưởi như thế này.
Công việc thì làm không tốt, giờ tố cáo bán thảm ngược lại là thuận buồn xuôi gió, bảo hắn trước thứ tư đem bản thiết kế mới đến cho tôi, không làm nổi thiết kế khiến tôi hài lòng thì bảo hắn chuẩn bị biến sang chi nhánh ở Ấn Độ đi.
"
Nghiêm Huyền nói nhỏ: "Đi bán bánh bao?"
Bạc Hành Trạch: "Cô cũng muốn đi?"
Nghiêm Huyền: "Không, tôi không muốn, tôi lập tức chuyển lời của ngài cho hắn."
Bạc Hành Trạch cúp điện thoại, thấy Chúc Xuyên từ nãy đến giờ đều nhìn mình chằm chằm rồi cười, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương, "Sao, sao vậy?"
"không có gì."
Chúc Xuyên phất tay, trên môi treo nụ cười nhẹ, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất mê người mà thôi.
Thật không thể nghĩ, cậu con trai năm kia lầm lì ít nói mặc hắn khi dễ kia, bây giờ thành một tổng tài bá đạo như vậy.
Bạc Hành Trạch nhìn bóng lưng hắn, có chút không tin "không có chuyện gì" của hắn, hôm nay cùng hắn đi chơi lễ tình nhân, ngày mai còn phải đi công tác không thể hoãn lại..
"Ngày mai tôi đi công tác nước A."
Chúc Xuyên dừng lại, "Ồ", nghĩ nghĩ lại nói thêm "Công việc thuận lợi, lên đường an toàn."
Bạc Hành Trạch trầm mặc một hồi, nhất thời chỉ nói một chữ "Được.".
Anh luôn không biết làm thế nào để kéo vào tình cảm vợ chồng một cách tinh tế hơn, có lúc bầu không khí sẽ trở nên rất tốt, nhưng cũng có lúc bỗng nhiên đông cứng lại.
Anh hơi bất lực, không có biện pháp.
Tiến lên một bước sợ Chúc Xuyên bài xích chán ghét, chính mình lui về phía sau lại sợ lui quá xa, sợ quá mãnh liệt lại sợ quá quá lạnh nhạt, không thể tìm được thích hợp chừng mực.
——
Khi Chúc Xuyên tỉnh lại, Bạc Hành Trạch đã đi rồi, đoán chừng anh đang tham dự một cuộc họp tương đối quan trọng, mấy bộ âu phục bình thường đều treo trong tủ, thiếu một bộ màu đen.
Rửa mặt xong đến công ty một chuyến, Chu Ân Ân mấy ngày nay một mực theo giáo viên luyện tập, Chúc Xuyên hỏi một số người, đều nói cũng không tệ, nhưng cũng rất vất vả.
Công ty năm nay mới ký với một vài người, phẩm chất đều không tồi.
Giai đoạn trước khi tạo nhiệt, Chúc Xuyên lo lắng thả một chút tin tức ra ngoài, tìm mấy người phụ trách tới họp, lúc đang ngồi chờ thì Vưu Bồng đi vào.
"Chúc tổng, vị này nói là mẹ của ngài."
Chúc Xuyên tưởng rằng Chúc Hữu Tư đã trở về nước, cười ngẩng đầu lên vừa định nói chuyện thì phát hiện là Từ Uyển Oánh.
"Mấy người đi ra ngoài trước."
Vài người phụ trách nhìn thấy sắc mặt của hắn trầm xuống nhất thời lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Chúc Xuyên dựa vào lưng ghế, chống tay lên bàn hội nghị nhướng mày, nhìn nữ nhân đoan trang được thời gian ưu ái.
Hôm qua sau khi Chu Cẩm Tung gọi điện cho hắn, hắn biết chuyện này không xong, ký kết với Chu Ân Ân chỉ sợ sẽ có chút phiền phức với Chu gia, không ngờ Từ Uyển Oánh lại tự mình đến tận nơi.
Người phụ nữ cầm túi xách cúi đầu nhìn Chúc Xuyên, đầy kiêu ngạo, "Con đưa trả Ân Ân ra đây, Ân Ân còn nhỏ, dễ bị con lừa gạt, không có nghĩa là mẹ cũng bị dăm ba câu của con lừa gạt."
"Bà định giải quyết như thế nào? Tôi cũng không trói buộc con gái của bà, bà đã 48 tuổi, không thể giảng đạo lý cho đứa con gái nhỏ được đâu."
Từ Uyển Oánh: "Con biết rõ nhà chúng ta là thân phận như thế nào, còn để nó đến ngành giải trí này, xuất đầu lộ diện mặc người ta chỉ trích.
Ân Ân con bé cũng là tiểu thư, con chịu để cho con bé bị soi mói? An tâm làm sao được."
"Làm gì cũng không bị mất mặt, trừ khi làm tiểu tam."
Hai chữ tiểu tam này như chạm vào vảy ngược của Từ Tuyển Ánh, bộ mặt giả tạo tinh xảo kia cũng