Chúc Xuyên biết những lời này có lẽ chỉ là một kế hoạch xoa dịu hắn, nhưng tim vẫn không cách nào kiềm chế được mà đập thình thịch.
Đáy lòng như một con thỏ không ngừng nhảy nhót, bị k1ch thích đụng tới, để hắn một lần nữa động tâm.
Trước mắt mờ dần đi, ánh mắt Chúc Xuyên đột nhiên trầm xuống, nhưng lại bị anh nâng mặt lên, "Đừng khóc, em không thể tha thứ cũng không sao, tôi chờ em."
Chúc Xuyên nhìn anh chằm chằm, ngoại trừ tóc chải ngược ra sau lộ ra vầng trán lạnh lùng thành thục, lông mày và ánh mắt cũng có chút kiềm chế, anh không khác tám năm trước là bao nhiêu, không bị cặp kính cản trở lại càng giống thời thiếu niên.
Hắn đưa tay vò cho mớ tóc đã rồi loạn cào cào, những sợi tóc xõa xuống khóe mắt, chọc vào mắt, không tự chủ được chớp chớp mắt, nhưng anh không giãy dụa mặc hắn làm cho rối tung lên.
Chúc Xuyên vươn tay, bóp lấy cổ anh, cảm giác được dưới lòng bàn tay nhiệt độ nóng bỏng, yết hầu theo bản năng lăn lăn, cảm giác nghẹt thở mà bị bóng đen đè x uống.
"Không được nhúc nhích." Chúc Xuyên nói.
Bạc Hành Trạch thật sự không nhúc nhích, tùy hắn bóp, cho dù là chết ngạt đến nơi, chỉ cần hắn nói không được động, anh thật sự sẽ không nhúc nhích một chút, chỉ là nắm chặt hai tay, thái dương căng ra gẫn xanh.
Chúc Xuyên yên lặng nhìn anh, ngón tay vẫn đang siết chặt, giống như thật sự muốn bóp cổ anh đến chết, cố gắng tìm xem Bạc Hành Trạch chịu đựng bao lâu, nhưng sắc mặt anh gần như tái xanh mà vẫn không chịu nhúc nhích.
Giống như nguyện chết trong tay hắn, nhưng trong đôi mắt tràn ngập quyến luyến, Chúc Xuyên không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt kia, thu tay lại, tát anh một cái, "Anh bị ngu à! Phải giãy giụa chứ!"
Không khí đột nhiên xộc vào mũi họng khiến anh ho khan theo bản năng, lồng ngực phập phồng dữ dội, cả khuôn mặt từ xanh chuyển thành đỏ, anh khẽ lấy khí nói, "Em đừng tức giận nữa."
"Anh chết đi tôi sẽ không tức giận nữa." Chúc Xuyên quay đầu đi chỗ khác, khóe mắt chảy ra một giọt nước, hắn đưa tay quết đi, đẩy cửa xe đi ra.
Bạc Hành Trạch không kéo hắn, mà là lẳng lặng đi theo hắn lên lầu, khóe miệng nở nụ cười.
"Ai da, Chúc tiên sinh, hai người cãi nhau à?"
Tiểu khu hắn mua là một tiểu khu cấp cao, sát vách là một đôi vợ chồng đã về hưu, ngày ngày tưới hoa chăm sóc chim, không có việc gì thì ngồi trong nhà hát một khúc hí, là hai vị lớn tuổi hiền lành.
Bạc Hành Trạch lạnh lùng không nói lại với bọn họ, ngược lại Chúc Xuyên híp mắt cười: "Không cãi nhau ạ, dì Lý, dì vừa nhặt được con mèo ở đâu về."
Có ngày dì Lý nhà bên cạnh mua thức ăn về, hắn thuận miệng khen một câu mèo thật đáng yêu, dì Lý nhét cho hắn một chùm nho, từ đấy cứu như vậy kết giao.
"Cầm cái này ăn đi, vợ chồng trẻ có mâu thuẫn gì thì sớm nói ra cho kịp nha, không nên giấu trong lòng, đối với thân thể không tốt nha.
Ông chồng kia, suốt ngày giận dỗi, giờ thì sao? Chẳng phải một đời rồi sao?"
Dì Lý nói như vậy, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười, không giấu nổi tất cả yêu thương.
Chúc Xuyên cầm lấy một hộp dâu tây nhỏ cười cảm ơn, sau đó ấn khóa vân tay, vào cửa ném dâu tây ra sau lưng, "Rửa đi."
Bạc Hành Trạch không nói lời nào đi vào phòng bếp, Chúc Xuyên quay đầu nhìn, nghĩ nghĩ lại đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong hắn đi ra phòng bếp, không có ai, sau đó đi vào phòng làm việc nhưng vẫn không có ai, trong lòng tự nhủ người này lại bực tức, đi rồi?
Chúc Xuyên đẩy cửa phòng ngủ thứ hai ra, thấy Bạc Hành Trạch đã tắm xong đang ngồi bên giường, ánh đèn ấm áp tỏa ra vầng hào quang trên người anh, giống như một người vợ xinh đẹp đang đợi chồng nuông chiều.
"Người vợ xinh đẹp" nghe thấy tiếng cửa mở, đứng dậy đi tới lấy khăn tắm trên đầu chồng, lấy tay nhẹ nhàng lau tóc cho hắn, nhìn thấy trên cổ anh có vết đỏ, Chúc Xuyên không nhịn được vươn tay xoa xoa.
"Còn đau không?"
"Không đau."
Cái tát kia không chút lưu tình nào, vẫn còn một chút dấu tay, rõ ràng là chính mình ra tay, nhưng Bạc Hành Trạch hết lần này tới lần khác đều không tránh.
"Sao anh không tránh."
Tay đang lau tóc của Bạc Hành Trạch dừng lại, thành thật nói: "Không muốn tránh."
"Đánh anh không đau? Tổng giám đốc kiêu ngạo có thể chịu được ủy khuất như vậy sao?" Chúc Xuyên tự hỏi, có chút phát run.
Bạc Hành Trạch vươn tay ôm hắn vào lòng, tựa cằm vào trên đỉnh đầu hắn, trầm giọng nói: "Chỉ cần không phải em không cần tôi nữa, ủy khuất thế nào tôi cũng chịu được."
Chúc Xuyên ngẩng đầu, kéo cổ áo anh xuống, hôn một cái lên mặt anh, sau đó dần dần di chuyển xuống vết đỏ hôn một đường.
"Cười cái gì?" Chúc Xuyên lau nước miếng dính trên yết hầu anh, đưa lên miệng anh, "Há miệng."
Bạc Hành Trạch há miệng, để cho đầu ngón tay thuận lợi chạm vào đầu lưỡi, không chờ hắn hành động anh đã cắn một cái, nói: "Em vẫn không nỡ ra tay với tôi, tôi thực sự rất vui, Thù Dịch."
Chúc Xuyên dứt khoát rút ngón trỏ ra, nhướng mày giễu cợt, "Cái gì mà không nỡ? Giết người phải đền mạng, tôi đây là không muốn cùng chỗ với anh, đừng đắc ý sớm."
Nói xong, phát hiện vẻ mặt của anh có chút đen hơn, liền đẩy anh ra, xoay người đè anh xuống giường, giọng đều đều nói: "Vì hôm nay anh thành thật như vậy, để tôi nói cho anh một bí mật."
"Thật ra, ngoài anh ra, tôi không cho ai khác làm chuyện đó...A! Con mẹ nó anh có bệnh!" Chúc Xuyên nặng nề ngã xuống giường, cả người hoa mắt chóng mặt.
Hắn giơ chân lên đạp anh, tên ngốc này.
Bạc Hành Trạch chặn chân hắn lại, ánh mắt như bốc lửa, giọng điệu nặng nề nói: "Em vừa mới nói cái gì?"
"Anh đè chết tôi rồi, anh còn không biết mình nặng bao nhiêu sao? Cút xuống." Chúc Xuyên thở không ra hơi, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh, nhưng không thoát nổi.
"Em vừa rồi nói, chỉ có tôi..."
Chúc Xuyên vẫn còn choáng váng, nhưng nhìn anh kích động như vậy cũng không giận nổi nữa, "Ừm."
Bạc Hành Trạch suýt chút nữa nhảy dựng lên, cánh tay hai bên phát run, không kiềm chế được bật cười, "Tôi, tôi rất vui, Thù Dịch."
"Thật hạnh phúc Thù Dịch!"
Chúc Xuyên: "..." Người lớn như thế, lại vì một câu nói mà vui vẻ đến vậy sao? Nhìn anh nói không nên lời.
Hắn làm sao có thể biết, Bạc Hành Trạch hiểu ý của câu nói này, đã nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn nhớ anh mãi không quên, tám năm kiên trì có tiếng vọng.
Chính tiếng vọng này khiến trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi miệng, tám năm cô tịch bỗng chốc được lấp đầy, từng giây từng phút đều ngọt ngào!
Chúc Xuyên không hiểu vì sao anh lại vui mừng như vậy, nhưng lại không nỡ để anh thất vọng, năm đó sau khi chia tay hắn phải phẫu thuật coi như là bí mật cuối cùng trong lòng hắn.
Chúc Hữu Tư nói năm đấy khoản tiền kia vẫn được anh nhận, với anh mà nói đó cũng coi là một loại nhục nhã, coi như hòa nhau.
"Vậy thì Bạc tổng, anh vui vẻ thì có thể buông ra một chút được không? Tôi sắp bị anh đè chết mất."
Bạc Hành Trạch vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho hắn thở d ốc, trong lòng tràn ngập vui sướng, khóe mắt thoáng nhìn qua rổ dâu tây trên bàn đầu giường, ban nãy hắn kêu anh rửa, hẳn là muốn ăn.
Anh đưa tay cầm lấy một quả đưa lên miệng hắn, Chúc Xuyên cảm nhận được chút lạnh trên môi, nhìn đôi mắt tha thiết của anh liền mở miệng cắn một nửa, dâu trái mùa thì đẹp nhưng có chút chua.
"Chua."
Bạc Hành Trạch thấy trên môi hắn dính nước dâu, dưới ánh đèn ấm áp hắn trông cực kì mê người, nhịn không được cắn một nửa quả dâu tây, nửa còn lại đăth lên môi hắn, lại càng thêm nhiều nước, còn chảy qua cả khóe miệng.
"Anh làm gì?"
Chúc Xuyên cho rằng anh muốn cho mình ăn nên vươn đầu lưỡi ra li3m, nhưng chuẩn bị cắn một cái thì lại bị nhấc đi, để lại trong miệng hắn đầy nước trái cây, là đang chơi với dâu tây hay là đang chơi với hắn?
"Đừng làm loạn tôi mới rửa mặt xong, còn làm dính nữa thì anh đi mà lau lại."
Bạc Hành Trạch ném nửa quả dâu đi, lấy về một quả tròn vẹn, lần nữa đưa tới miệng hắn.
Lần này, Chúc Xuyên ăn hết một miếng, vừa nhai, vừa vươn tay ra sau gáy anh kéo lại, chuyền mứt dâu trong miệng cho anh.
Nhìn anh không kịp phản ứng từ chối, Chúc Xuyên híp mắt không nhịn được bật cười, giống như trăng khuyết lại giống như cánh hoa đào.
Đôi mắt tỏa ra một màu ấm áp, điểm hai ngôi sao bên trong.
Bạc Hành Trạch trong chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, không có chuyện gì khác, cũng không muốn đi vào chi tiết, chỉ cần người trước mắt thuộc về mình.
Anh duỗi tay nắm chặt tay Chúc Xuyên, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, mười ngón tay đan vào nhau.
Bạc Hành Trạch lần này không cần nhờ đến ai chuyển lời, cũng không cần xem video học theo, chỉ cần tự nhiên bày tỏ tình cảm sâu sắc, "Thù Dịch, anh thích em."
Chúc Xuyên đêm nay đã nghe quá nhiều lời nói yêu đương, mỗi câu đều nồng đậm, nóng bỏng hơn lời này.
Nhưng câu này, giống như con rắn khôn khéo, chỉ cần hơi không chú ý sẽ chui vào trong lòng hắn, cắn một cái, vừa đau vừa chua.
"Buồn ngủ."
Bạc Hành Trạch rút tay về, lấy khăn giấy ướt cẩn thận lau nước dâu trên khóe miệng hắn, nói "Ngủ ngon", chuẩn bị trở lại phòng làm việc.
Đêm nay có đủ điều bất ngờ, anh không dám đòi hỏi thêm, anh muốn quay lại thư phòng nhấm nháp dư vị, tự hỏi có phải vì chờ đợi quá lâu nên sinh ra ảo giác.
Chúc Xuyên nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt vẫn sáng như sao, "Anh không ở lại à?"
Bạc Hành Trạchn không biết đã nhiều lần muốn ngủ lạic ó phòng ngủ này, mỗi tuần đều làm ở đâ ít nhất một lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói khi tỉnh táo.
"Ở lại! Tôi ở lại!"
Bạc Hành Trạch tắt đèn chùm, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ, nhanh chóng lên giường, ôm anh vào lòng, trong ngực đập liên hồi, Chúc Xuyên không ngủ được, dựa vào cổ anh.
"Bạc Hành Trạch."
"Tôi ở đây."
Chúc Xuyên nhắm mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không có nói tiếp, thay vào đó là duỗi tay đan vào tay anh, hai chiếc nhẫn lại được áp vào nhau.
Tiếng hít thở đan xen nhau, Bạc Hành Trạch nhìn hắn dưới ánh đèn ngủ mờ mịt, không khỏi muốn hôn, phát hiện lông mi che kín còn tưởng rằng hắn đã ngủ, vì vậy nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
"Đừng hôn trộm tôi."
Bạc Hành Trạch bị bắt được một hồi, trong lòng có chút rút lui, Chúc Xuyên động tác giật giật, lại cọ vào ngực anh một chút, "Sáng mai tôi muốn anh cháo trai."
"Tôi nấu."
"Không cho nói, buồn ngủ." Chúc Xuyên thu mình vào trong vòng tay anh, đợi một hồi cũng không nghe thấy câu "được rồi" mà anh thường nói nên không nhịn được bật cười.
Sáng hôm sau Chúc Xuyên đột nhiên tỉnh, vô thức nhìn giờ, thế mà vừa đúng bảy giờ
Từ sau khi kết hôn với Bạc Hành Trạch, hắn rất ít khi ở Diêm Thượng Nguyệt, dậy sớm nên nhiều thời gian, ngáp ngắn đứng dậy tìm quần áo, chợt nhớ tới lần đi thăm ban.
Hắn đi chân trần vào phòng ngủ chính, kéo áo sơ mi trắng mặc vào rồi đi xuống lầu.
Mùi cháo trai tươi mát tràn ngập khắp phòng, dụ lũ sâu tham lam trong bụng hắn đều muốn chui ra hết, hắn thăm dò vào phòng bếp thì thấy Bạc Hành Trạch đang quay lưng về phía mình, cầm thìa lên nhấp một ngụm.
"Thơm quá đi."
Bạc Hành Trạch quay đầu lại, thấy hắn đi ra chỉ có một chiếc áo sơ mi, anh cau mày nói: "Sao lại mặc thế này xuống đây? Không sợ bị cảm sao? Đi thay quần áo rồi xuống đây là có thể ăn rồi."
Chúc Xuyên đi tới, cúi đầu nếm cháo trong thìa cho đỡ thèm, sau đó cho nửa thìa còn lại vào miệng, "Không phải anh nói áo sơ mi của anh có chất lượng rất tốt sao? Tôi đang thử xem."
Áo sơ mi còn ba cúc chưa đóng, căn bản không che được cái gì, rõ ràng là không phải muốn thử xem.
Ánh mắt Bạc Hành Trạch trầm xuống, giống như hắn mới là cháo hải sản trong nồi, chỉ hận không thể nuốt sạch không thừa giọt nào.
Chúc Xuyên cúi người tìm cái gì đó, ánh mắt Bạc Hành Trạch cũng theo hắn chuyển hướng, nhìn anh khéo léo pha cà phê, quyện với hương cháo thơm ngon, dường như đến cả thời gian cũng ngừng lại.
Bạc Hành Trạch không ăn được hải sản, Chúc Xuyên làm xong cà phê, nướng một ít bánh mì đặt lên đĩa, còn lấy một ít dâu tây bỏ vào, cảm