Edit+Beta: t.a
————
Chúc Xuyên vội vàng níu tay anh lại, "Có chuyện gì từ từ nói, đừng manh động, uống rượu lái xe là vi phạm an toàn giao thông, lần trước mới bị cảnh sát phạt anh còn chưa chừa à?"
"Anh mà không vào tôi cũng đánh cho Phó Tứ kia bầm dập."
"Có quỳ cũng chỉ quỳ trên giường Bạc tổng nhà chúng ta thôi, Phó Tứ kia là cái gì mà dám bắt tôi đi giày cho hắn ta, đừng làm loạn, về nhà anh phạt tôi là được rồi, tôi hứa từ sau không đụng vào giọt rượu nào nữa."
Bạc Hành Trạch như hoàn toàn không nghe thấy, chân lại dẫm mạnh chân ga, tốc độ đã tăng vọt đến mức thân xe hơi phiêu, tiếng gió hú từ cửa sổ tràn vào khiến người ta đau tai.
Anh không biết uống rượu, chỉ cần một chén là ngã lại còn đang trong kỳ nhạy cảm, sơ sẩy một chút là ngày mai đứng đầu trang tin tức là hai người họ.
Hai vị tổng giám đốc ngu ngốc nửa đêm đua xe bỏ mạng ngoài đường.
Chúc Xuyên không ngừng nắm lấy cánh tay anh ngắn cản hành vi tìm đường chết này của anh, "Tôi có chuyện muốn nói với anh, chuyện nghiêm túc, mình dừng lại nói chuyện xong thì đi tiếp."
"Bạc Hành Trạch!"
Anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, Chúc Xuyên nhìn thân xe nguy hiểm lướt qua chiếc xe đi hướng ngược lại, sống lưng toát mồ hôi lạnh vì sợ, trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ Bạc Hành Trạch phát điên đến mức anh muốn chết cùng nhau.
"Được." Chúc Xuyên cười lạnh buông tay, "Tốt nhất là cả hai cùng chết."
Chẳng biết chữ nào đụng vào Bạc Hành Trạch, tia ý thức cuối cùng thức tỉnh, anh đạp mạnh chân phanh vì quán tính mà xe quay nửa vòng, tiếng ma sát chói tai và mùi khét của lốp xe ma sát với đất xuyên qua cửa sổ xe truyền đến tai người ngồi trong xe.
Chúc Xuyên suýt chút nữa đập đầu vào kính chắn gió, trước mắt còn đang chiếu lại những hình ảnh đáng sợ vừa rồi, hắn chưa kịp phản ứng anh đã nhả chân phanh, lại đạp ga.
Nhìn cảnh vật bên ngoài bị bỏ lại đằng sau, Chúc Xuyên cảm thấy da đầu tê dại.
Bạc Hành Trạch trong ký ức của hắn luôn lạnh lùng cao ngạo, nhưng luôn bị hắn bắt nạt đến mức nhượng bộ với hắn từng chút một, chưa từng có bộ dáng cứng đầu như muốn chết cùng nhau như hiện tại, dường như cái lồng mà anh mắc kẹt đã bị phá vỡ, trở về con người thật sự của anh.
Mùi rượu sake trong xe càng lúc càng nồng, nồng đến mức thấm đẫm vào từng tế bào trong cơ thể, Chúc Xuyên đột nhiên hoảng sợ, "Bạc Hành Trạch, kỳ mẫn cảm của anh đến rồi, dừng lại, dừng lại mau!"
Cơ hàm của Bạc Hành Trạch khẽ giật, hắn có thể ngửi thấy mùi rượu cũng có nghĩa là tin tức tố của anh sắp mất khống chế, bình thường kỳ mẫn cảm của Bạc Hành Trạch đã mãnh liệt hơn người thường, hôm nay anh lại còn uống rượu!
Từ lúc ra khỏi Diêm Thượng Nguyệt, anh hỏi đối với hắn Dịch Hiền quan trong đến thế sao hắn vẫn chưa trả lời, trong xe yên lặng, chỉ còn hô hấp hai người chồng chất lên nhau làm cho không khí trong xe giảm đi mấy độ.
Bạc Hành Trạch im lặng mặc cho Chúc Xuyên dùng giọng cứng rắn mắng mỏ hay giọng mềm mại dỗ ngọt, cuối cùng mới trở về nhà.
Diêm Thượng Nguyệt cách nhà không xa, khi chọn nhà Bạc Hành Trạch đã tính toàn vấn đề này.
Tim Chúc Xuyên còn đang đập kịch liệt không ổn định hai người đã đến tầng nhà mình, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị lôi ra khỏi thang máy dưới vẻ mặt kinh ngạc của hàng xóm.
"Ôi, cậu Bạc đừng hung dữ như vậy, tay cậu Chúc đỏ hết rồi."
Dì nhà sát vách nói giọng địa phương lẫn lộn, tưởng bọn họ cãi nhau, liền đi tới khuyên bảo: "Hai vợ chồng trẻ có chuyện thì đừng đánh nhau, có mâu thuẫn gì cứ ngồi xuống nói chuyện."
Bạc Hành Trạch rũ mắt ấn ngón tay cái lên khóa vân tay mở cửa rồi ấn ấn không biết đang làm gì gì, Chúc Xuyên liếc mắt, "Sao lại đổi mật khẩu?"
Anh ta muốn nhốt mình lại đấy à?
Chúc Xuyên đưa tay muốn thử mật mã, lại bị anh kéo đẩy vào cửa, "Muốn đi đâu?"
Chúc Xuyên bị đập lưng vào cửa phát đau, không nhịn được giãy giụa, hạ giọng cười nói: "Bảo bối, chuyện gì cũng có thể thương lượng, bình tĩnh là có thể nói chuyện, không thể chơi trò giam cầm như vậy."
Bạc Hành Trạch bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo buồn bã, bàn tay nắm lấy cánh tay hắn siết chặt đến mức gần như có thể bóp nát xương, như muốn hủy diệt cả thế giới.
Xương Chúc Xuyên đau nhức, tâm trạng vẫn chưa nguôi ngoai lại càng cáu kỉnh.
"Tôi đã nói rồi, tôi và Dịch Hiền chỉ là anh em, không có tình cảm gì khác, anh ghen cũng vừa phải thôi! Tôi có người khác? Kết hôn với tôi nhưng ngay cả lòng tin cơ bản cũng không có sao?" Chúc Xuyên không thèm giãy giụa nữa, cứ mặc kệ anh bóp chết mình đi.
Bạc Hành Trạch nhìn hắn một lúc, ánh mắt phức tạp, "Em không sợ mất tôi sao?"
Chúc Xuyên bị câu hỏi không đầu không đuôi của anh làm cho sửng sốt, mở miệng nửa ngày vẫn không hiểu anh có ý gì.
Hắn chỉ là vô cùng tức giận nhưng cũng không có ý muốn ly hôn thật, Bạc Hành Trạch khẽ cười buông cánh tay hắn ra, lui về phía sau một bước, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói khàn khàn, "Trong lòng em, tôi có cũng được, không có cũng không sao, phải không?"
Tim Chúc Xuyên bị bóp nghẹn, hắn cảm thấy tâm trạng của mình không đúng lắm, dường như sợi dây nâng đỡ hắn đã đứt, vô số cảm xúc trộn lẫn vào nhau, nặng nề đến khó thở.
"Dịch Hiền rất quan trọng với em, Chu Ân Ân cũng rất quan trọng với em." Bạc Hành Trạch dừng nửa giây, mới nói: "Nguyên Nguyên, Vưu Bồng đối với em cũng rất quan trọng, ngay cả Phó giáo sư, Kiều Kiều cũng rất quan trọng với em."
Chúc Xuyên nhíu mày, "Anh muốn nói cái gì? Đừng nói là anh ghen với cả Phó giáo sư và Kiều Kiều!"
Bạc Hành Trạch vươn tay, sờ sờ một bên mặt hắn, khẽ cười nói: "Tôi với bọn họ, trong lòng em, có khác nhau không??"
Chúc Xuyên có dự cảm chẳng lành.
"Tôi cho em tình yêu, em sẽ trả lại tình yêu cho tôi.
Nếu tôi không cho em, em sẵn sàng rời xa tôi bất cứ lúc nào.
Em có thể thoải mái dứt ra mà không có một chút ràng buộc nào.
Em..." Giọng Bạc Hành Trạch có chút nghẹn ngào, yết hầu lăn lăn, nghẹn ngào nuốt xuống, lại nói: "Chẳng lẽ em không có một chút...lưu luyến nào sao?"
Chúc Xuyên bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn một cái, "Không..."
Bạc Hành Trạch khẽ lắc đầu, ngắt lời hắn: "Em cảm thấy nợ Dịch Hiền phải trả, tôi tốt với em cũng phải báo đáp.
Nhưng Thù Dịch, tôi đối xử tốt với em không phải để em cảm kích mà báo đáp, tôi chỉ muốn một chút, dù chỉ là một chút..."
"Em vĩnh viễn không biết tôi muốn gì, cũng không biết tôi yêu em nhiều như thế nào.
Em cho rằng em đã trả đủ cho tôi, nhưng cái gọi là sự đền đáp mà em cho đi còn lâu mới đủ, một vạn lần cũng không đủ."
Tiếng nói của anh rất thấp, nếu không