Edit+Beta: t.a
—————
Bạc Hành Trạch sợ giấc mơ này của mình quá ngắn, sợ vừa chớp mắt một cái Chúc Xuyên sẽ trở về bộ dáng phong lưu như trước.
Chúc Xuyên không biết trước đây mình để lại bòng đen cho anh, "Làm sao? Không tin à?"
Hắn cúi người tìm môi Bạc Hành Trạch, hôn lên rồi thổ lộ: "Muốn ghen chỉ có anh mới đủ tư cách.
Em chỉ yêu một người, chính là anh."
Bạc Hành Trạch hơi nhướng mày, hiển nhiên bị câu nói này làm cho rung động.
Những năm đó em yêu anh sâu đậm, chỉ yêu một mình anh.
"Chuyện tối qua anh hỏi em, bây giờ em sẽ trả lời từng câu một." Chúc Xuyên kiên định nhìn vào mắt anh, cho dù có chút mơ hồ nhưng vẫn mở to mắt, không muốn bỏ sót một phút một giây nào.
"Em sợ, em rất sợ mất anh, tôi hận không thể quay về tám năm trước, đạp tung cửa phòng học nói với anh cho dù anh hận em cũng không được rời xa em."
"Anh đối với em không phải là có cũng được không có cũng chẳng sao, anh là chồng của em.
Anh vẫn luôn không biết Chúc Xuyên nghĩa là gì, bao nhiêu năm rồi em không đổi tên, là bởi vì, bốn mùa thu dịch, núi dừng sông đi, Chúc Bạc Hành Xuyên."
Bạc Hành Trạch lại sửng sốt, hóa ra Xuyên của hắn là có ý này.
"Dịch Hiền, Ân Ân hay Vưu Bồng, Nguyên Nguyên đối với em đều rất quan trọng.
Phó giáo sư và em đã là bạn nhiều năm, Kiều Kiều rất đáng yêu, em rất thích." Chúc Xuyên thấy ánh mắt của anh thay đôi, lập tức ôm mặt anh không cho anh quay đi chỗ khác, "Nhìn em."
"Đừng so mình với bọn họ, em nợ bọn họ phải trả, nhưng với anh thì không."
Bạc Hành Trạch nuốt nước bọt, như chạm phải ngòi nổ, hồi hộp chờ đợi lời tiếp theo của hắn.
Chúc Xuyên khẽ hôn anh, cong mắt cười từ tận đáy lòng, "Em yêu anh, muốn yêu anh như anh yêu em.
Lần đầu tiên đi mua đồ là mua đồ cho anh.
Không tin thì anh hỏi Kiều Kiều đi, em ấy hôm đó còn cược xe với em, mấy ngày nữa em phải trả lại em ấy mấy triệu, cái giá quá đặt, vậy mà anh còn ghen."
Bạc Hành Trạch nắm chặt tay hắn, "Em nói thật?"
"Đương nhiên là thật, chị bán âu phục còn cười trên người em có mùi tin tức tố của alpha." Chúc Xuyên đảo mắt, cố ý trêu chọc: "Chị ấy hỏi em tại sao không thử, anh biết em trả lời thế nào không?"
"Không biết."
"Muốn biết? Vậy cầu xin em."
Bạc Hành Trạch lập tức nói: "Xin em."
"Phì." Chúc Xuyên lấy tay che mắt, ghé vào trong lòng anh thì thầm: "Em nói với cô ấy, người nhà em tính tình không tốt lắm, không thích đi mua sắm, rất khó chiều."
Người nhà.
Tim Bạc Hành Trạch đập rất nhanh, ngay cả Chúc Xuyên đang dựa vào ngực anh cũng nghe thấy, không nhịn được vươn tay sờ vào, "Đập nhanh quá."
Bạc Hành Trạch vươn tay nắm lấy tay hắn đang đặt trước ngực, giọng nói khàn khàn khiến anh không nhịn được nuốt xuống, còn không bình tĩnh bằng cái tuổi mười tám, giống như đứa trẻ ba tuổi lần đầu tiên nhận được kẹo.
Chúc Xuyên thấy anh chỉ cần một câu là có thể dỗ được lại càng cảm thấy đau lòng, nép vào trong lòng anh, thấp giọng nói: "Em thừa nhận em cảm thấy ly hôn cũng không sao, về sau sẽ không như vậy nữa, tha lỗi cho em nhé?"
Hắn là người lúc nào cũng ngả ngớn, đa tình lại bạc tình thế mà vào lúc này hắn chịu nhận thua.
"Anh chưa từng trách em." Bạc Hành Trạch cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, "Em biết mà, anh chưa từng trách em."
Chúc Xuyên ngẩng đầu, "Hơn nữa, trong lòng em, cho dù ly hôn anh cũng là người chồng hợp pháp duy nhất trong đời em, không phải người ngoài.
Là anh, chỉ có anh."
Bạc Hành Trạch cúi đầu, mờ mịt chớp mắt, tựa hồ có chút thất thần muốn nói gì đó lại quên mất, đẩy đầu ngón tay ra khỏi cổ áo vùi đầu xuống, cùng lúc đó Chúc Xuyên ngửi thấy mùi rượu bay bổngmột lần nữa.
Xong rồi.
Đây là ý thức cuối cùng trong đầu Chúc Xuyên.
Vưu Bồng không tìm được người, lo lắng như kiến bò trên chảo, "Làm sao đây? Làm sao bây giờ! Gọi điện thoại còn không được, chẳng lẽ chết trên giường rồi."
Có người gợi ý cho cô: "Sao cô không gọi hỏi Hồng Diệp? Lần trước khi trợ lý Nghiêm đến, tôi đã lưu lại số điện thoại của cô ấy để liên lạc sau."
Vưu Bồng: "Sao không nói sớm!"
"Cô cũng đâu có hỏi." Cô gái nhỏ bị mắng không biết vì sao, vô tội mím môi.
Vưu Bồng lấy điện thoại bấm dãy số trên danh thiếp, hít một hơi thật sâu để giảm cơn tức giận, nhẹ nhàng lễ phép hỏi: "Chị Nghiêm Huyền? Tôi là Tiểu Bồng, họ Vưu, ở Thịnh Hòe."
Nghiêm Huyền ở đây cũng rất bận, sai Phương Mâu đi làm việc khác, "À, vừa định gọi điện thoại cho cô, Chúc lão sư có ở đó không? Chúng tôi không tìm thấy Bạc tổng, hôm nay còn phải mở cuộc họp cuối năm."
Vưu Bồng không kìm được kêu lên: "Cái gì? Bạc tổng cũng biến mất? Xảy ra lúc nào?"
Nghiêm Huyền nói: "Tối hôm qua anh ấy đến Diêm Thượng Nguyệt đón thầy Chúc, sáng nay anh ấy không đi làm thì không liên lạc được.
Nguyên Nguyên nói hôm qua họ cãi nhau to một trận ở Diêm Thượng Nguyệt, uống rượu rồi còn lái xe."
Vưu Bồng buột miệng nói: "Say rượu lái xe? Tên khốn này muốn giết người đúng không?"
Nghiêm Huyền ghen tị, cũng muốn mắng ông chủ như vậy.
"Cái đó, cô yên tâm, để tôi qua nhà Bạc tổng tìm trước, chắc là say rượu cũng nên.
Yên tâm, khi tìm được người tôi sẽ báo lại với cô." Nghiêm Huyền nói xong lại thuận miệng hỏi, "Cô gấp gáp như thế có phải Thịnh Hòe xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Vưu Bồng không dám nói thêm về kinh doanh của công ty, chỉ nói: "Có việc gấp cần Chúc tổng tự xử lý, nếu tìm được hãy gọi lại ngay cho tôi, xin cảm ơn."
Nghiêm Huyền cầm áo khoác mặc vào, "Phương Mâu, nếu anh có gọi điện thoại thì cứ nói tôi đi công tác, cuộc họp hoãn lại chờ tôi tìm được Bạc tổng rồi tính tiếp, đừng để người ta lan truyền tin đồn thất thiệt."
Bạc Hành Trạch chưa bao giờ xin nghỉ, lần đầu tiên anh đến kỳ mẫn cảm mà anh cũng cố gắng sắp xếp công việc rồi mới nghỉ nhưng hôm sau vẫn mở cuộc họp từ xa như thường.
Chưa bao giờ có chuyện biến mất không nói lời nào.
Phương Miểu vội vàng đồng ý.
Nghiêm Huyền đã đến nhà Bạc Hành Trạch mấy lần, nhưng có lẽ người này không muốn người ngoài bước vào thế giới của mình và vợ nên cô không có chìa khóa nhà, đến nơi thì bấm chuông gọi cửa.
nhưng không có ai trả lời.
Dì nhà bên cạnh ra ngoài mua đồ, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô liền hỏi: "Tiểu thư, cô tìm ai vậy?"
"Con tới tìm ngài Bạc, bác ơi hôm qua anh ấy có về không?"
Dì dừng lại, thần thần bí bí nói: "Ôi, lạ thật, tối qua cậu Bạc hình như