Bạc Hành Trạch còn đang trên máy bay, tin tức trong nước đã nổ tung, tin đồn bay đi khắp nơi, Chúc Xuyên không tin Lục Hàm Châu lại là người bội bạc như vậy, trực tiếp gọi điện thoại cho y.
"Cậu đang làm gì?"
"Tức giận như thế là xem tin tức rồi?"
"Nói nhảm!" Hắn không cần đọc kỹ cũng biết Bạc Hành Trạch thua, thua thảm hại.
Một khi Lục Hàm Châu rút lui thì Bạc Hành Trạch đầu tư bao nhiêu tiền của, tâm lực cũng đều uổng công, Liêu Nhất Thành còn chưa thua anh đã bị dìm xuống trước.
"Thầy Chúc, tôi là thương nhân không phải nhà từ thiện.
Cậu cũng biết Nhất Tạ bây giờ ra sao rồi, tôi có thể vung tiền để cứu công ty nhưng tại sao tôi phải làm thế?"
Chúc Xuyên nghiến răng, "Đừng sĩ diện với tôi, cậu cần bao nhiêu tiền, ông đây đập nồi bán sắt cho cậu!"
Lục Hàm Châu cười tủm tỉm, "Cậu nghĩ tôi cần sao? Thầy Chúc, không quan tâm sẽ không loạn."
Chúc Xuyên cẩn thận nghĩ, "Đây là do cậu và Bạc Hành Trạch đóng kịch sao? Anh ấy đến nước A, cậu tuyên bố rút vốn.
Là diễn kịch vì Liêu Nhất Thành?"
Lục Hàm Châu trong giọng cười nói: "Nhìn xem có còn dáng vẻ của tổng giám đốc không, đụng đến chuyện liên quan đến Bạc tổng là mất hết năng lực phán đoán cơ bản.
Nếu lần rút vốn này không diệt được Liêu Nhất Thành, tôi thật sự phải mạo hiểm lớn."
Chúc Xuyên hừ một tiếng, "Tôi bán quần trả tiền cậu!"
"Tôi muốn quần của cậu làm gì? Nếu Bạc tổng làm tôi thua lỗ, cậu có thể đến Diêm Thượng Nguyệt bán thân chắc không tệ." Lục Hàm Châu nhàn nhạt nói đùa, không hề tỏ ra lo lắng.
"Xéo đi." Chúc Xuyên cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tưởng Bạc Hành Trạch thua thật nhưng cân nhắc một chút, lần rút vốn này đúng là một canh bạc.
Không có chuyện đôi bên cùng có lợi trong kinh doanh, người này thắng có nghĩa là người kia thua.
Bạc Hành Trạch đã cố gắng hết sức để tách hắn ra khỏi chuyện này, để đối phó với Dịch Hiền mà không làm tổn thương bản thân, nhưng anh vẫn ở trong vòng xoáy.
Anh làm mọi cách để bảo vệ hắn.
Bạc Hành Trạch xuống máy bay thấy một người đàn ông cao gầy đang dựa vào cây cột, khác với đám đông háo hức đón máy bay, hắn uể oải đứng đó, trên tay là một bó hồng.
Nguyễn Nhất Khanh về sở cảnh sát có việc trước, điện thoại của Bạc Hành Trạch reo lên, anh do dự nhìn dãy số trên màn hình nhưng vẫn trả lời: "Thua một trận thôi không có gì đáng nói."
Liêu Nhất Thành giễu cợt, "Cậu vẫn như vậy, thua cũng vẫn kiêu ngạo, như không gì có thể phá vỡ sự kiêu ngạo của cậu, nhưng trên thực tế cậu lại là một kẻ thất bại hoàn toàn!"
"Nhưng không sao, chẳng phải cậu còn có Chúc Xuyên sao? À đúng rồi, thì ra hắn chính là Thù Dịch mà cậu vẫn luôn nhớ tới sao? Hơn nữa, ở nhà ngoan ngoãn để hắn chăm sóc cậu cũng không tệ hahahahaha."
Bạc Hành Trạch lạnh lùng nói: "Nếu chỉ muốn nói chuyện này thì tôi cúp máy."
"Đương nhiên không phải, cậu thua thảm như vậy, tôi sao có thể không tới chúc mừng.
Nếu không có cậu, vị trí tổng giám đốc Hòng Diệp hẳn phải là tôi! Cậu độc chiếm nghiên cứu trong khi mọi thứ thuộc về tôi!"
Liêu Nhất Thành cười lạnh một tiếng, "Chờ xem, tôi sẽ đòi lại tất cả những gì thuộc về tôi.
Còn cậu, cậu chỉ đáng khinh!"
Bạc Hành Trạch cúp điện thoại, vòng qua đám người đi tới chỗ Chúc Xuyên, "Đợi bao lâu rồi?"
Chúc Xuyên vươn tay phủi phủi bụi trên bả vai,cầm đóa hồng vỗ vỗ vai anh, "Dựa theo một ngày không gặp như là ba thu thì đã đợi một tháng rồi."
Bạc Hành Trạch nhíu mày, Nghiêm Huyền đứng đây ăn cơm chó không vui nên về trước.
Chúc Xuyên gật đầu, cô vừa đi, hắn đột nhiên đưa tay về phía Bạc Hành Trạch, ôm lấy anh.
"Chuyện gì vậy?"
Chúc Xuyên nói: "Em không muốn anh thua Liêu Nhất Thành."
Bạc Hành Trạch sững người, sau đó mỉm cười ôm hắn vào lòng, "Những lúc khó khăn hơn thế này anh cũng từng trải qua, thất bại hơn như vậy cũng không phải chưa từng có.
Thằng thua với anh không quan trọng như vậy, em đừng khó chịu."
Chúc Xuyên biết anh đang tự an ủi mình, nhưng nghe xong lại càng đau lòng hơn.
"Không, là người đàn ông của em thì phải thắng."
"Được, nhất định sẽ thắng."
**
Vừa mới kết hôn, Chúc Xuyên để Bạc Hành Trạch vào phòng làm việc ngủ ba ngày.
Sáng hôm sau anh đang tắm thì Từ Ngôn đến, cậu đứng ở cổng ôm bụng nhìn có chút gấp gáp, vô thức tìm tay Dương Tích tìm kiếm cảm giác an toàn, được nắm ngược lại thì sững sờ.
"Đừng nhìn tôi, bị phát hiện thì lần sau tôi sẽ không dẫn cậu ra ngoài."
Từ Ngôn vội quay người lại.
Bạc Hành Trạch đi tới mở cửa, "Vào đi."
Dương Tịch rất tự nhiên đỏi dép cho cậu, vừa đổi vừa lẩm bẩm: "Bụng to rồi thật phiền phức, Nhấc chân lên một chút, cẩn thận, đặt tay lên bả vai tôi, đừng đê ngã sấp xuống."
Chúc Xuyên tùy tiện lau mặt hai lần rồi đi ra, "Mới sáng sớm đã tới đây làm gì? Ăn chực?"
Bạc Hành Trạch bưng bữa sáng ra, "Ăn chưa?"
Từ Ngôn vội vàng nói: "Chưa, không cần phiền phức như thế, em nói xong rồi sẽ đi."
"Cùng ăn đi." Bạc Hành Trạch đặt cơm lên bàn ăn, Chúc Xuyên đi dép lê đi tới, xoa xoa bụng Từ Ngôn, cười nói: "Đừng để cục cưng bị đói."
Từ Ngôn hơi sợ Bạc Hành Trạch, gật đầu ngồi xuống bàn, vươn tay nhận lấy túi xách từ tay Dương Tịch, lấy tài liệu bên trong ra.
"Cái gì đây, giấy kết hôn?" Chúc Xuyên liếc một cái rồi quay đi, vươn tay cầm lấy bánh rán, bẻ thành hai nửa đưa cho Bạc Hành Trạch.
"Không." Từ Ngôn ngẩng đầu nhìn Bạc Hành Trạch, nói: "Đây đều là vốn trong tay tôi, cộng thêm những thứ anh đang có, anh có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Hồng Diệp."
Bạc Hành Trạch sửng sốt, "Muốn chuyển cho tôi sao?"
Từ Ngôn khẽ gật đầu.
"Điều kiện."
Từ Ngôn vội xua tay nói: "Tôi không muốn điều kiện gì cả, thật ra năm đó tôi biết anh thỏa thuận với bố tôi điều kiện gì.
Tôi không biết quản lý công ty, nhờ anh mà mới có được ngày hôm nay.
Tôi biết bố tôi có lỗi với anh."
Bạc Hành Trạch nói: "Không phải xin lỗi, cần thì trọng dụng hay qua cầu rút ván đều là chuyện bình thường".
Từ Ngôn hạ giọng, "Bố tôi sợ việc anh trai tôi chết sẽ bị người ta nói ra nói vào làm ảnh hưởng đến danh dự nên mong anh giấu kĩ, anh vì anh trai tôi nên đồng ý.
Ông ấy đưa cho anh cổ phần độc quyền và bằng sáng chế kia đã trở thành công cụ cản đường anh."
Bạc Hành Trạch cười nhạt, "Có thể giải thích nhiều chuyện như vậy, ai nói cậu biết?"
Từ Ngôn đỏ mặt, "Tôi nghe ba nói