Tháng 9, mùa tựu trường.
Sáng sớm, vài chú chim đang lượn lờ kiếm ăn, mặt trời vừa nhô lên, những tia nắng tưng bừng nhảy lên cửa sổ, vui vẻ chui vào phòng khách, thức tỉnh một gia đình sau một giấc ngủ say.
Từ phòng bếp truyền ra vài âm thanh vụn vặt, Trần Tẩu đang vừa hát vừa đổ trứng ốp la.
Hôm nay cũng may mắn quá. Quả trứng đầu tiên có đến hai lòng đỏ.
Trần Tẩu đem quả trứng ốp la vào dĩa, còn trang trí thêm một bông hoa được tỉa bằng cà rốt rất điêu luyện.
Trần Tẩu vui vẻ nghĩ: Quả trứng có hai lòng đỏ cho bà chủ ăn. Bà chủ hôm nay phải đi học, ăn vào quả trứng này làm bài chắc sẽ được 100 điểm.
Phòng khách đột nhiên truyền đến một trận ồn, giống như đồ gì đó rơi xuống sàn.
Lỗ tai Trần Tẩu dựng lên: “Ai?”
Mới sáng ra không phải là trộm chứ.
Bên ngoài không có động tĩnh gì.
Chắc không phải trộm, trộm đồ cũng không phải luyện vào buổi sáng, buổi sáng đến làm gì chứ. Trần Tẩu tự nghĩ rất có đạo lý, thế là tiếp tục vừa hát vừa chiên trứng.
Phòng khách. Cô gái đang một tay kéo vali, mang một chiếc balo lớn, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng thở nhẹ một hơi, kéo vành nón xuống, tiếp tục hành động như một tên trộm, khom lưng, dùng hai tay nhấc vali lên, từng bước từng bước tiến đến cửa.
Nặng quá~
Mạnh Tri cảm thấy hai cánh tay của mình sắp đứt, lưng già sắp gãy đến nơi rồi.
Thật muốn thả xuống rồi kéo đi quá.
Nhưng mà nếu như để vali xuống kéo sẽ bị người trong nhà phát hiện ra mất.
Bị phát hiện là đi đời luôn. Người ta trong mùa tựu trường đều sẽ có người lớn trong nhà như ba mẹ đi theo, còn mày đi học chẳng lẽ phải mang theo chồng con, rồi cả bảo mẫu nữa à. Như vậy sau này còn có để người ta vui chơi thỏa thích trước mặt bạn học không?
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành
Mạnh Tri nghĩ rồi lại nghĩ, cắn cắn răng, tiếp tục nhấc vali, đeo balo đi ra cửa.
Phải chuồn lẹ trước khi bị Trần Tẩu và Thẩm Hàn Tế phát hiện.
Cách cửa chỉ còn hai mươi bước nữa thôi.
Tôi bây giờ không phải là sinh viên Mạnh Tri chưa học xong cấp ba đã học đại học trong thời đại mới. Tôi hôm nay phải gánh vác mưa bão, tay nâng gió sương, xin hãy gọi tôi với cái tên thân thiết là Mạnh – nông dân công – Tri.
Cách cửa còn mười bước.
Đệch mẹ anh Thẩm Hàn Tế, mua nhà lớn như vậy làm gì?
Có biết giá nhà ở Đế Đô rất đắt không. Nhiều tiền quá không tiêu hết thì đưa đây tôi tiêu giùm cho.
Cách cửa còn năm bước.
Người bị sức nặng đè chết có thể đứng dậy được, nhưng nếu bị bạn bè phát hiện bản thân đã kết hôn rồi thì xong luôn!
Mạnh Tiểu Tri, cố lên! Mày có thể làm được mà!
Ba bước.
Huhhuhu cánh tay tôi không còn nữa rồi.
Hai bước.
Eo là cái gì? Người nâng hành lý nặng 25kg còn có cái thứ gọi là eo sao?
Một bước.
Mạnh Tri tôi không đi luyện cử tạ chính là tổn thất của quốc gia!
Không bước.
Tôi! Cuối! Cùng! Cũng! Thành! Công! Rồi!
Vỗ tay!
Trước của thang máy, Mạnh Tri đã thành công lén chuyển hành lý của mình và balo đứng trước thang máy, thở hồng hộc.
Hôm nay mình giỏi đến hỏng của người luôn rồi, cô xoa eo nghĩ.
Mạnh Tri dùng hai tay xoa eo.
Tính toán thời gian vừa đúng bảy giờ.
Thôi không xoa nữa, nhanh chạy thôi, Trần Tẩu sắp làm xong bữa sáng rồi.
Mạnh Tri ấn thang máy. Cô nhìn con số thang máy dần dần nhỏ lại, trong đầu đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Mạnh Tri rủ tầm mắt, mím mím môi.
Có cần đến tạm biệt Nọa Nọa không.
Nguyên nhân lúc đầu không cho cô ở ký túc xá là vì Nọa Nọa. Bây giờ Thẩm Hàn Tế cuối cùng cũng đã nghĩ thông, sau này cô ở ký túc xá gần nhà như như thế nào đi nữa thì chắc chắc sẽ có vài ngày không nhìn thấy được Nọa Nọa.
Tuy là nói khi không lại có một đứa con trai rất kỳ quái, nhưng có một cục bột nhỏ ngày nào cũng dùng cái giọng điệu non nớt gọi “mẹ mẹ”, cho dù không phải là mẹ ruột thì chắc chắn vẫn có cảm tình.
Huống hồ thật sự là do cô sinh ra, là đứa nhỏ cô và Thẩm Hàn Tế sinh trong tương lai.
Bỏ đi, vẫn là nên quay về xem một cái đi, nhìn cái bộ dáng của Nọa Nọa nể mặt cô như thế, chỉ gọi cô là “mẹ”, cho dù mấy ngày hôm nay Thẩm Hàn Tế chọc nó như thế nào nó vẫn sống chết không chịu gọi “ba”.
Cô đặt hành lý trước cửa thang máy, lần nữa quay về nhà.
Trần Tẩu vẫn còn ở trong phòng bếp làm bữa sáng, cả căn phòng đều tràn ngập mùi bánh mì nướng. Mạnh Tri cởi giày, rón ra rón rén bước vào phòng em bé.
Cô quỳ trước cái nội, im lặng nhìn cục bột đang nằm bên trong, ánh mắt dịu dàng.
Nọa Nọa vẫn đang ngủ, bàn tay nhỏ bé chui ra khỏi ổ chăn, giống như đang chỉ cái gì đó, mắt thì một con nhắm một con mở một nửa, tiếng thở đều đều đến an lành.
Ngủ ngon ghê. Mạnh Tri giơ tay ra chọc chọc vào gương mặt nhỏ nhắn của Nọa Nọa.
Thỏa mãn! Xúc cảm của đứa con trai cô rất tốt.
Nọa Nọa đột nhiên hắt xì một cái, tay nhỏ sờ sờ mũi, tiếp tục ngủ.
“Mẹ... ờm... chị hôm này đi học, Nọa Nọa ở nhà phải ngoan nhé. Hôm nào rảnh sẽ đến thăm em.” Mạnh Tri nói nhỏm
Cô vẫn không quen tự xưng “mẹ” với Nọa Nọa. Cô vẫn còn ở cái độ tuổi cứ về nhà là tìm mẹ, thế là tự mình xưng “chị” khi chơi với Nọa Nọa.
Nọa Nọa trong mơ bàn tay nhỏ cứ lắc lắc, giống như đang nói lời tạm biệt với cô.
Nói tạm biệt Nọa Nọa xong, trong lòng Mạnh Tri nhẹ nhõm hơn nhiều, cô cúi người hôn nhẹ lên mặt Nọa Nọa một cái, sau đó lại rón rén chạy ra ngoài.
Mạnh Tri nhẹ nhàng đóng cửa chính lại.
Trên thế giới này sao lại có một người mẹ hiền từ như cô cơ chứ. Mạnh Tri vừa nghĩ vừa cười, lại tiếp tục bước đến trước cửa thang máy.
Bỗng.
Nụ cười hiền từ trên mặt cô cứng ngắc.
Nếu như cô nhớ không nhầm thì hành lý cô đặt trước cửa thang máy bây giờ có thêm một vật nữa. Chính xác là một người sống.
*Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành
Một người trưởng thành tên là Thẩm Hàn Tế, người đàn ông mà Mạnh Tri nghĩ rằng bây giờ mới ngủ dậy bây giờ đã áo quần chỉnh tề, mặt mày sạch sẽ, cả người toát ra hơi thở thanh mát.
Mạnh Tri cảm thấy cả người cô không ổn chút nào.
Thẩm Hàn Tế nhìn nụ cười đang dần mất đi trên mặt Mạnh Tri, nhăn mày: “Biết tự lực cánh sinh vậy à? Tự mình mang
hành lý chuyển ra luôn.”
Mạnh Tri: “...”
Cho nên mới sáng sớm cô đã mạo hiểm mang cả đống hành lý nặng như vậy một đường đến trước cửa thang máy để làm gì đây?
Đáng ghét.
Xe từ từ chạy ra khỏi ga ra.
Mạnh Tri ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt nhìn đến biểu tượng xe ở giữa tay lái.
Cái tên này mới mấy hôm trước xe bị đụng hỏng rồi, mấy hôm nay không biết từ đâu kiếm được một chiếc xe mới rồi.
Chuyện lớn như đổi xe cũng không cùng một “người vợ” như cô bàn bạc một chút.
Mạnh Tri có chút buồn bực. Cô chỉ biết là nhà Thẩm Hàn Tế rất giàu. Lúc trước ở An Thành chính là như vậy. Những đồ anh ta mang tuy là không làm người ta thấy chói mắt nhưng thực ra đều đắt đến nỗi ở An Thành cái thành phố nhỏ ở phía nam này không ai có thể theo kịp.
Mạnh Tri còn nhớ có một lần cô khong cẩn thẩn làm vây mực lên áo khoác của anh. Cô liền lén tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình, muốn đền cho anh ta. Sau đó mới biết cô có tiết kiệm đến mười năm cũng đền không nổi.
Cho nên về chuyện mua xe này, có thể là nhà Thẩm Hàn Tế còn giàu hơn cô tưởng tượng một chút chăng?
“Nhìn gì?” Thẩm Hàn Tế đột nhiên hỏi. Anh tiêu sái bẻ tay lái, xe liền đi ra khỏi tiểu khu đến đường chính.
Mạnh Tri quên cả thu ánh mắt lại.
Hừ. Có tiền thì đã làm sao nào? Có tiền mà lại keo kiệt với cô vậy à.
Lúc nãy Thẩm Hàn Tế chuyển khoản cho cô một ít tiền, nói là tiền sinh hoạt.
Kết hôn sinh con rồi chắc không nên để bố mẹ tiếp tục nuôi nữa. Cô muốn đi học nhưng lại không có việc làm. Bây giờ Thẩm Hàn Tế nuôi cô cũng đúng thôi. Mạnh Tri nhận tiền, nhưng khi nhìn thấy số tiền được chuyển đến lại cảm thấy có chút khó
Dùng số tiền này sống qua một học kỳ. Ở thành phố B mức sống cao như vậy, ngày tháng sau này cô phải sống tiết kiệm như thế nào mới có thể sống đây.
Quỷ hẹp hòi + tra nam = Thẩm Hàn Tế.
Trong lòng Mạnh Tri vừa đau xót cho bản thân vận mệnh không tốt, vừa không nể tình gì mà khinh bỉ Thẩm Hàn Tế.
“Tiền chuyển đến đã nhận được chưa? Em xem thử có đủ không?” Thẩm Hàn Tế nói.
Mạnh Tri lặng lẽ xem thường. Còn không biết xấu hổ mà hỏi có đủ không à, mặt mũi đâu rồi?
Mà Thẩm Hàn Tế đúng thật là không có mặt mũi gì sất.
“Đủ.” Cô không vui đáp. Nghĩ thầm cùng lắm thì đi làm thêm ngoài giờ, sau này không cần tên quỷ hẹp hòi như anh nuôi nữa.
Một cắt cũng không cần!
Tôi sau này sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, đi đổi tiền xu đè chết cái tên quỷ hẹp hòi nhà anh!
Thẩm Hàn Tế gật gật đầu: “Em cứ dùng đi, nếu không đủ thì tháng sau tôi lại đưa thêm.”
“Tháng sau?” Mạnh Tri có chút mơ hồ. Không phải đã chuyển tiền cho một học kỳ sao? Tháng sau sao lại còn nữa?
Trời ơi, Mạnh Tri đột nhiên kịp thời phản ứng, nhảy phóc dậy. Nếu như không phải trước ngực có thắt dây an toàn thì cả người cô đã văng ra khỏi ghế rồi: “Tiền lúc nãy là tiền tiêu một tháng của tôi?!”
Không phải là tiền của một học kỳ!
“Không thì là gì?” Anh đang lái xe, tay cũng không nhàn rỗi, một tay cầm tay nắm, môt tay đưa ra xoa đầu Mạnh Tri.
Mạnh Tri: “...”
Cười lên, không sao cả, lần này anh cứ tự nhiên mà xoa đầu tôi.
Bởi vì thật là...
Muốn quỳ xuống gọi một tiếng kim chủ ba ba quá.
Kim chủ,
Ba ba.
Trường đại học C quả nhiên rất gần tiểu khu Nam TĨnh. Lái xe vài phút đã đến rồi.
Phải xuống xe rồi. Mạnh Tri mở dây an toàn trước ngực ra, nói nhỏ: “Chuyện này, tôi thật sự có thể tự mình đi, anh đi làm đi, đừng lo cho tôi nữa.”
Lại ngọ nguậy một chút, cần phải nói chuyện nhỏ nhẹ với kim chủ ba ba.
“Mấy ngày hôm nay tôi không cần đi làm.”
“Hả? Vì sao?”
“Bị tai nạn xe, đang trong thời gian nghỉ bệnh.”
“..., vậy chúc anh nhanh chóng hồi phục.”
Haha.
Mạnh Tri quay đầu sang chổ khác.
Lúc đi học thì thích trốn học, đi làm rồi lại thích trốn làm. Cô biết Thẩm Hàn Tế không phải là người chăm chỉ học hành có tính cầu tiền mà.
Lưu Nghi phu nhân, người nhìn nhầm con rể rồi.
Thẩm Hàn Tế liếc nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của Mạnh Tri, nghĩ đến bộ dáng cô mỗi tối nằm đó còn anh lại ngủ ở phòng khách giống như đúc, đôi con ngươi đột nhiên tối sầm lại.
Lão tử không muốn đi làm.
Bởi vì không biết.
Lão tử chỉ muốn thượng em thôi.
Muốn muốn chết.