Mộ Như không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ gặp Đông Phương Vũ ở đây, vì địa chỉ mà bà chủ tiệm hoa đưa cho cô rất rõ ràng là: Ông Phương, Phòng 1119, khách sạn Hương Mai Viên Đại. Cô thắc mắc không biết có phải mình đọc nhầm số phòng không nên nhanh chóng bước ra khỏi cửa, nhìn lên lần nữa thì đúng là phòng 1119. Chẳng lẽ bà chủ tiệm hoa nhớ nhầm? Mọi người đang bàn tán xôn xao về Đông Phương gia, vậy có lẽ bà ấy đã nhầm thành ngài Phương? "Cô đứng ở cửa làm gì vậy? Định vứt hoa của tôi sao?" Giọng Đông Phương Vũ truyền đến không chút cảm xúc, như thể anh và cô chưa từng quen biết nhau. Một lúc sau Mộ Như mới phản ứng lại, vì vậy cô cầm trên tay bó hoa hồng sâm panh lớn bước vào cửa, khi đưa hoa cho Đông Phương Vũ, cô nói một cách rất lịch sự và công thức hóa: "Anh Đông Phương, hoa của anh đã được giao đến, anh có thể ký nhận không?”Trong khi Mộ Như vừa nói, tay vừa lấy tờ giấy giao hàng ra khỏi túi rồi đưa qua. Đông Phương Vũ nhìn cô chỉ cách một bước, đã không gặp cô chỉ hơn 20 ngày, người phụ nữ này từng là một Đại thiếu phu nhân của "Nhất Thốn Mặc" vậy mà lúc này lại là một người cắm hoa bình thường. Có lẽ do cuộc sống gần đây của cô không tốt nên mặt cô vừa đen vừa gầy, nhưng vì sắc đen của cô đã che đi vẻ nhợt nhạt ban đầu của cơ thể yếu ớt sau khi phá thai. Anh duỗi tay ra, nhưng thay vì cằm hoa trong tay cô, anh lại nắm lấy cánh tay của cô khi nhận hoa, dùng một chút lực, anh trực tiếp kéo cô vào lòng. "Này", Mộ Như hét lên đầy cảnh báo, sau đó thả hoa hồng trong tay ra, thân thể cô bất giác giãy dụa, hai tay liên tục đánh vào ngực của Đông Phương Vũ, cô không ngừng hét lên: "Đông Phương Vũ,