Mộ Như bị hành động tán tỉnh cao cả của Đông Phương Vũ quấy rối, làn da của cô nhanh chóng nổi đỏ một mảng, cơ thể bị anh đè đến mức muốn chạy trốn nhưng không thoát được."Tịch Mộ Như, em đã lâu không tắm sao? Trên người sao lại có mùi chua?" Đông Phương Vũ thấy cô không còn sức chống cự, tâm tình rất tốt, vì vậy, môi mỏng liền mấp máy đi tới xương bướm của cô vừa liếm vừa hôn nhẹ nhàng."Biết có mùi chua, mà anh còn ..." Miệng Mộ Như vừa mở, còn chưa kịp nói mấy câu, miệng Đông Phương Vũ đã nhanh chóng chặng lại, cái lưỡi thô ráp của anh đột nhiên chui vào trong miệng cô mà không có thời gian để cô kịp phản ứng.Lúc này, Đông Phương Vũ không còn tâm trạng tiếp tục tán tỉnh Mộ Như nữa, anh hung hăng cắn miệng cô, sau đó bế cô lên, xoay người lại đè cô xuống giường.Mộ Như mạnh mẽ khán cự Đông Phương Vũ đang đè lên người cô, nhưng chệnh lệch sức mạnh giữa nam và nữ quá lớn nên sự khán cự của cô lúc này không có vẻ gì là từ chối mà chuyển thành mong muốn cùng chào đón.Đông Phương Vũ khóe miệng trượt khỏi miệng cô, tay cầm lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng liếm, rồi từ từ trượt xuống cổ cô, cuối cùng đáp xuống xương bướm của cô….Cơ thể của Mộ Như không chịu nổi sự trêu chọc như vậy, cô bất giác rùng mình, Đông Phương Vũ hiển nhiên nhận thấy phản ứng theo bản năng của cô, vì vậy anh dùng tay kéo quần áo đã hỏng của cô ra.“Mộ Như, có nhớ anh không?” Giọng nói của Đông Phương Vũ say mê quanh tai Mộ Như như rót mật, như đang dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.Mộ Như nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân trên người mình, phải thừa nhận lúc đầu trong lòng không tự chủ được