Đỗ Tâm Duyệt có lẽ đã mệt mỏi với việc mắng mỏ và đánh cô, thấy Mộ Như nằm co quắp trong góc, bà cười nhạo: "Không ngờ mày lại xấu xa đến mức khiến đàn ông mê mẫn mày, tao nghĩ bộ váy này là do người đàn ông đó tặng mày. Chiếc váy này là chính hãng của Chanel, tao muốn nó."Mộ Như nghe Đỗ Tâm Duyệt nói câu này, tim cô lập tức lạnh lẽo, cô còn mong dùng chiếc váy này làm tiền đền bù số tiền giao hoa hôm nay cho chủ tiệm hoa, giờ nó đã bị Đỗ Tâm Duyệt lấy mất, cô đi tìm 600 NDT trả tiền cho bà chủ đây?"Tại sao mày vẫn còn nằm co rúm ở đó? Tại sao mày không nhanh chóng đứng dậy nấu bữa tối?" Đỗ Tâm Duyệt mặc chiếc váy đó vào rồi quay đầu lại nhìn thấy Mộ Như vẫn còn đang run rẩy góc, bà không khỏi bật thốt lên: "Mày là đang muốn để tao chết đói."Mộ Như lẳng lặng đứng dậy, dù sao hầu như ngày nào cô cũng bị mẹ mắng, Mộ Như nghe đến tê tâm liệt phế, vội vàng đi tới bên tủ tìm một cái váy cũ mặc vào rồi vội vàng vào bếp làm bữa tối.Cô đang nấu ăn trong bếp còn Đỗ Tâm Duyệt thì vẫn đang chửi cô trong phòng khách: "Mày đã có thể tìm được một người đàn ông thích mày, lại còn nhận được một chiếc váy hàng nghìn đô la của Chanel, vậy tội gì mày còn phải mất công đi tìm việc? Chỉ việc tìm đại một người đàn ông có tiền để kết hôn là được rồi.Tối nay đợi Mộ Như làm cơm xong hai mẹ con ăn cơm cũng đã tối muộn, Đỗ Tâm Duyệt không biết ban ngày ngủ đủ giấc hay vì quá phấn khích khi nhận được một chiếc váy mới mà không ngủ được. Tóm lại, giờ này bà vẫn liên tục nói.Mộ Như rất mệt mỏi, cả thể chất lẫn tinh thần đều kiệt quệ nên sau khi rửa bát đũa xong, cô chỉ lau người rồi lăn ra giường ngủ, về phần Đỗ Tâm Duyệt, cô thật sự không biết Đỗ Tâm Duyệt