Editor: Coralhttps://Truyện 5s/profile/352446https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/Bên trong phòng một mảnh đen kịt, yên tĩnh không một tiếng động.Giang Diễn giơ tay lên, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng giữ chốt cửa.Ánh sáng lập tức tràn vào toàn bộ phòng khách.Người đàn ông đổi giày, đi về phía phòng ngủ.Nhiếp Viễn đi theo sau, thở mạnh cũng không dám.Trong phòng ngủ.Khi đèn bật lên, Giang Diễn đứng ở cửa, tầm mắt rơi vào cái thứ nhô lên trên giường lớn, đang phập phồng dưới lớp chăn bông.Trong mắt người đàn ông có ánh sáng loé lên. Vài giây sau, thì đi tới bên giường, cúi người xốc chăn bông lên, là một người phụ nữ thuần khiết đang cuộn tròn trên giường, mặc quần áo màu trắng, mái tóc màu đen xoã sau lưng bao bọc cơ thể mảnh mai, hình như bởi vì trong phòng quá lạnh nên co lại.Sức mặt Giang Diễn trong nháy mắt trở nên rất khó coi, quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Viễn đang đứng phía sau: “Trợ lý Nhiếp? Giải thích mộtchút đi, vì sao người phụ nữ này lại ở trên giường của tôi?”Gan Nhiếp Viễn cũng run rẩy theo.Anh gãi gãi đầu, không dám nhìn Giang Diễn: “Cái này…cái này…”Người đàn ông im lặng vài giây: “Bây giờ, lập tức xách người phụ nữ ghê tởm này xuống khỏi giường của tôi ngay.”Nhiếp Viễn giống như được đại xá, cúi đầu chạy thẳng tới giường, tuỳ tiện ôm lấy Tần Vãn Ca chạy ra ngoài.Túm được cánh tay của Tần Vãn Ca, kêu cô miễn cưỡng đứng vững, Nhiếp Viễn khổ sở nhìn Giang Viễn, liều lĩnh hỏi một câu: “Giang tổng...cô gái này tính sao đây?”Ánh mắt sắc bén của Giang Diễn tia tới.“...”Nhiếp Viễn ngượng ngùng ngậm miệng, kéo Tần Vãn Ca đi ra ngoài.Trong hành lang, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra chỗ tốt để đi, một cô gái như hoa như ngọc thế này, để ở ngoài hành lang hay là ném ra ngoài đường lớn đây?Suy nghĩ một lát, anh mở cho Tần Vãn Ca một phòng, sát bên cạnh phòng Giang Viễn.Thu