“Bà Lý, ra đây với anh.” Lý Thế Nhiên dịu dàng nắm tay cô, lại dặn Tống Mỹ đừng nán lại đây nữa, nơi này nhiều bụi quá.
Cao Bân dẫn theo vài người bảo vệ nhanh chóng qua dọn dẹp nhà cửa, nhưng gần như chỉ còn sót lại mỗi ngôi nhà rỗng không mà thôi.
Tất thảy, đều không còn nữa
“Không sao đâu mẹ ơi, mẹ còn có con mà, chúng ta có thể sắm sửa lại, chẳng phải hồi đó mẹ luôn đòi tân trang nhà mình hả?” Hứa Như ra dáng kiên cường, an ủi Tống Mỹ.
Tống Mỹ hít sâu một hơi, là tất cả của bà.
Những gì xảy ra trong năm nay, đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của bà từ lâu.
“Con ơi, mẹ không thể bảo vệ nổi nhà mình.” Tống Mỹ ôm Hứa Như, sự hối hận và đau lòng khiến cho bà không tài nào bình tĩnh nổi trong một lúc lâu.
Lý Thế Nhiên lạnh lùng mím môi, dặn dò bảo vệ dọn dẹp nhà cửa một cách kỹ lưỡng, ngày mai sẽ cho đội sửa sang nhà cửa qua đây làm việc.
Bởi vì Tống Mỹ không có nơi để ở, nên bà đành sang nhà họ Lý ở tạm.
Nhìn chiếc ô tô sang trọng chậm rãi lái vào căn biệt thự xa hoa, rốt cuộc sắc mặt của Tống Mỹ dần tươi tỉnh hơn.
Bà cứ ngỡ Hứa Như chỉ cưới một người chồng giàu bình thường, nhưng không ngờ, hình như không bình thường chút nào…
“Bình thường con đều sống ở đây à?” Tống My ngạc nhiên nhìn tòa kiến trúc giống như một tòa thành trước mặt.
Cả đời này Tống Mỹ chưa từng nhìn thấy biệt thự nào xa hoa như thế.
Hứa Như mỉm cười, đỡ mẹ xuống xe, lúc ban đầu, cô cũng mất một thời gian dài để thích nghi.
“Đây là nhà tổ của nhà họ Lý, sau này con với Lý Thế Nhiên sẽ sống ở căn nhà khác, không sống ở đây đâu.” Hứa Như nói.
“Nơi này được ghê, môi trường lành mạnh, không khí trong lành, hơn nữa còn nằm trong trung tâm thành phố.”
“Sau này nếu mẹ thích thì có thể đến đây ở lúc nào cũng được.” Nghe hai người nói thế, Lý Thế Nhiên bèn lên tiếng.
“Ừm…” Tống Mỹ cười cười, lòng bà đã tươi tỉnh lại.
Sau khi vào nhà, có người làm đến hầu hạ Tống Mỹ, bà ngồi trong phòng khách, dáo dác nhìn quanh, thấy Lý Thế Nhiên đi lên tầng hai, bà mới kéo Hứa Như lại