Hứa Như dừng bước, nhưng tiếng gõ cửa không dừng lại, rất làm phiền đến người khác.
Cô cũng đã đoán được là Hướng Hoằng.
“Nếu như không tiện, thì tớ về trước nhé” Hứa Như lên tiếng.
Lưu Thanh lập tức kéo cô lại: “Đừng, hiện giờ mình không muốn gặp anh ta, tránh cho bệnh mình nặng hơn”
Lúc này, điện thoại của Lưu Thanh vang lên, người gọi đến là Hướng Hoằng.
Cô trực tiếp tắt máy.
Phía ngoài cửa không có động tĩnh gì, Lưu Thanh có chút hụt hẫng.
“Như, mình đi ngủ một lát, hay là cậu về đi, mình không sao đâu” Thấy trời đã tối, Lưu Thanh nói.
Hứa Như nhìn điện thoại, liền gọi điện cho Lý Thế Nhiên trước đã.
Anh không nghe máy, chắc là đang bận.
Cô không biết anh họp ở chỗ nào, nên chỉ đành về nhà họ Lý trước.
“Khi nào ngủ dậy nhớ ăn cháo để trong bếp nhé, thuốc mình để ở tủ ngay đầu giường” Hứa Như liên tục nhắc nhở.
Lúc xuống dưới chuẩn bị đi về, cô liền trông thấy Hướng Hoằng đang đứng cạnh xe.
Hướng Hoằng cũng coi như cấp trên của cô, chạm mặt như thế này, anh ta cũng lịch sự chào hỏi.
“Cô ấy vẫn ổn chứ?” Giọng nói của Hướng Hoằng không giấu được vẻ mệt mỏi.
“Lưu Thanh hiện giờ rất không ổn, Hướng Hoằng, nếu như không có khả năng, thì đừng làm tổn thương cô ấy nữa” Giọng nói của Hứa Như ẩn chứa sự tức giận.
Sau khi dây dưa mập mờ với Hướng Hoằng, tâm trạng của Lưu Thanh bị ảnh hưởng nặng nề, cô có thể nhận ra được, Lưu Thanh thực sự thích Hướng Hoằng, nhưng anh ta chỉ có thể khiến cô ấy không ngừng chịu tổn thương mà thôi, mối quan hệ nên chấm dứt để tránh đau thương.
Nghe thấy những lời này, đôi tay đang cầm điếu thuốc của Hướng Hoằng trở nên run rẩy, đáy mắt có vài phần do dự.
Anh ta lướt qua người Hứa Như rồi đi lên lầu.
Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên, Lưu Thanh biết, là anh ta.
Hắt xì một hơi, cô vén chăn lên rồi rời giường, đi ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy của người đàn ông, không phải anh ta đi công tác sao?
Hơn nữa còn nói, một tuần sau mới về.
Sao giờ lại….
“Sốt sao?” Hướng Hoằng đưa tay đặt lên trên trán Lưu Thanh.
Giọng nói thì thầm dịu dàng như những đôi tình nhân.
Cổ họng Lưu Thanh bỗng nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu.
Cô xoay người lại, đi về phòng ngủ tiếp, ngay cả một