“Phải không?” Cô sao không nhớ mình còn quen biết nhà giàu ở khu biệt thự này.
“Kỳ Chiến, hai ngày trước chúng ta còn đang xem mắt.” Kỳ Chiến híp mắt.
Hứa Như nhíu mày, nhớ ra rồi.
“A, xin lỗi, tôi nhớ ra rồi.” Hứa Như xấu hổ cười cười.
“Sao lại ở đây?” Kỳ Chiến hỏi.
Kỳ Chiến im lặng, biết cô không tiện nói, Kỳ Chiến cũng không truy hỏi.
“Muốn ra ngoài? Tôi đưa đi đi.” Kỳ Chiến xuống xe, phong độ mở cửa ghế phụ.
“Không cần không cần, tôi tự đi là được.” Hứa Như xua xua tay.
“Sợ bạn trai ghen?” Kỳ Chiến hịp mắt.
Hứa Như có chút bấn loạn, đương nhiên không phải, chỉ là không muốn có bất kỳ liên qua gì với Kỳ Chiến.
“Lên xe đi, tôi cũng rất bận, chỉ đưa ra khỏi khu này.”
“Ở đó có trạm xe buýt, tôi xuống ở đó.” Vừa ra khỏi khu, Hứa Như chỉ đối diện.
“Cảm ơn.” Trước khi xuống xe, Hứa Như lại cảm ơn.
Kỳ Chiến dựa vào ghế, nhìn bóng lưng Hứa Như, trong đầu hiện lên khung cảnh xem mắt với Hứa Như vào hai ngày trước.
Nếu anh không nhớ nhầm, bạn trai của cô là Lý Thế Nhiên?
Cô ở đây cũng vì ở trong nhà Lý Thế Nhiên đi, nhớ đến đây, đáy mắt anh hiện ra vài phần lạnh lùng.
Ở không xa, xe Cayenne đen dừng ở góc quẹo vào khu, người đàn ông ngồi ở ghế lái nhìn Hứa Như xuống khỏi chiếc xa, bất giác nhíu mày.
Anh gọi điện thoại: “Điều tra chủ xe Z4599 cho tôi.”
Hứa Như lên xe buýt, Lý Thế Nhiên từ từ chậm rãi đi theo, cho tới lúc bệnh viện gọi điện thoại giục anh mới đến.
Một tuần tiếp đó Hứa Như đều chưa từng gặp lại Lý Thế Nhiên, Hứa Như cũng bận phỏng vấn công việc mới, nếu không phải giấy chứng nhận kết hôn là thật, cô còn cho rằng chuyện cô và Lý Thế Nhiên kết hôn là một giấc mơ.
Lúc này, điện thoại vang lên, là bạn thân Lưu Thanh gọi tới, cô ấy đau đầu một đoạn thời gian rồi, muốn cô cùng cô ấy đi bệnh viện xem xem.
Hứa Như lo lắng, lập tức đi đến nhà Lưu Thanh đón cô ấy, hai người ở gần nhau, chính là ở khu