Tại khách sạn W.
Trợ lý gõ cửa rồi đi vào phòng: “Giám đốc Trần, đã nhận được một khoản đầu tư rồi ạ.”
Rồi đưa bản hợp đồng cho Trần Minh Thành, phía trên có chữ ký của Hướng Hoằng.
Chẳng phải lúc đầu anh ta từ chối rồi cơ mà?
“Lai lịch của công ty này thế nào?” Trần Minh Thành nhíu mày hỏi.
“Người đại diện theo pháp luật là Hướng Hoằng, nhưng tôi tra được Lý Thế Nhiên mới là người nắm giữ cổ phần nhiều nhất.”
Nghe vậy, Trần Minh Thành liền cười: “Nói một đằng nghĩ một nẻo. Cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp vì không nỡ để tôi bắt giữ Hứa Như.”
“Liên hệ với Lý Thế Nhiên, bảo tôi muốn gặp anh ta.”
Buổi chiều, ở nhà hàng trong khách sạn.
Lý Thế Nhiên dừng xe trước cửa khách sạn, anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần âu đen đầy ưu nhã bước vào.
Trần Minh Thành nheo mắt lại, môi mỏng nhếch lên ý cười.
“Anh Lý cuối cùng cũng lộ diện rồi.”
“Đã lấy được vốn đầu tư rồi thì mong anh Trần thả vợ của tôi ra.” Lý Thế Nhiên ngồi xuống, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng.
“Chậc chậc, anh Lý quả nhiên thẳng thắn. Nhưng mà anh đã bằng lòng đầu tư, vậy chúng ta hãy xem bản kế hoạch này trước đã. Một trăm năm mươi tỷ thì có phải là lấy trứng chọi đá quá không.”
Lý Thế Nhiên cúi mắt, không cầm lên xem mà chỉ lạnh lùng nói: “Dựa theo đánh giá của Diệu Khoa, một trăm năm mươi tỷ đã là nhiều rồi. Sao vậy, anh Trần đây còn chưa vừa lòng sao?”
Không ngờ Lý Thế Nhiên lại trực tiếp phản bác như vậy, Trần Minh Thành có chút tức giận. Bây giờ anh ta mới là người uy hiếp Lý Thế Nhiên cơ mà!
“Nếu tổng giám đốc Lý không đồng ý đầu tư lâu dài thì chúng ta cũng không cần tiếp tục nói chuyện nữa!” Dứt lời, Trần Minh Thành đứng dậy muốn rời đi.
Anh ta đi rất chậm, vẫn luôn chờ Lý Thế Nhiên lên tiếng thỏa hiệp, thế nhưng Lý Thế Nhiên không hề đáp lại.
Cao Bân vội đi tới, nói nhỏ bên tai Lý Thế Nhiên: “Tổng giám đốc Lý, vừa rồi đã xác định được vị trí của bà chủ theo định vị là giả.”
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên cầm chén rượu, đáy mắt tràn ngập vẻ hung ác. Anh lắc mạnh là rượu vang đỏ đổ